← Quay lại trang sách

Chương 761 Ngọc Cửu Long

Tôi lấy trong túi ra một đoạn dây thép chọc vào chỗ rò rỉ rồi nhảy khỏi giường chạy thật nhanh vào kho chứa đồ.

Những người khác nghi hoặc dò hỏi, tôi không kịp giải thích mà nằm sấp xuống sàn kho chứa đồ và bắt đầu tìm kiếm... Chẳng bao lâu sau tôi đã tìm thấy nơi sợi dây chọc lên, một cơn ớn lạnh chợt chạy dọc từ lòng bàn chân lên tim tôi.

Tấm sắt này dường như đã được sức người nâng lên, nói cách khác chính là có người muốn thuyền của chúng tôi chìm, nhưng không rõ vì lý do gì mà hành vi của người đó đã bị gián đoạn.

Nếu khe hở này bị đối phương làm rộng hơn nữa thì tấm ván sẽ bị phá vỡ bởi dòng nước, khoang thuyền trong nháy mắt sẽ ngập đầy nước. Đến lúc đó, con thuyền tám chín phần mười sẽ bị chìm ở khúc cua Diêm Vương …

Trịnh Lãng! Chắc chắn là gã.

Nếu không phải gã thì cô Tứ đã không ra ám hiệu rõ ràng như vậy để tôi giết gã.

Nhưng nếu là gã thì tại sao khi phát hiện ra cô Tứ lại không tự mình ra tay?

Tôi ngồi ngần người trong kho chứa đồ, suy nghĩ hỗn loạn, nhất thời không thể nghĩ ra gì cả.

“Cậu đang làm gì vậy hả?" Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Sao cậu lại nhấc tấm ván sắt này lên? Nếu lại gặp thêm cơn bão khác nữa thì hậu quả rất nghiêm trọng!"

Tôi ngước mắt lên thì thấy lão Trịnh Thúc đang giận dữ nhìn chằm chằm tôi. Nếu không có đám người lão Yên đứng bên cạnh thì chắc ông ấy đã lao tới trực tiếp đánh tôi rồi.

Tôi dang hai tay ra, cười lạnh nói: “Việc này không phải do tôi làm, còn không biết là ai trong số các người muốn lấy mạng chúng tôi nữa, nếu không tin thì cứ vào phòng tôi mà xem đi, vết dột lúc trước vẫn còn ở đó đấy.”

Lão Trịnh Thúc vừa vung tay lên, cái người tên Trịnh Ngàn lập tức quay người rời đi, một lúc sau lại quay về, cúi đầu nói gì đó vào tai lão Trịnh Thúc, vẻ mặt của người sau đột nhiên thay đổi.

"Việc này nhất định phải làm rõ. Nếu trên đường đi có người cố ý hãm hại chúng ta thì một con thuyền nhỏ như này không chịu nổi đâu." Tôi đứng dậy từ sàn nhà, sâu kín nói.

Chuyện này chỉ có thể do vài người ở thôn Phong Thu làm, bởi vì chúng tôi đều muốn đến lăng mộ của Trịnh Nhất Tẩu, không có khả năng vô cớ làm hỏng con thuyền được.

Vậy nên sau khi biết được tình hình trong phòng tôi, sắc mặt của lão Trịnh Thúc mới đột nhiên trở nên khó coi như vậy, bởi vì ông ấy cũng hiểu rõ điều này.

Lão Trịnh Thúc không nói gì nữa, dù sao mọi người cũng đều xuống biển rồi. Hiện giờ chỉ còn lại ông ấy và Trịnh Ngàn, muốn nói cái gì cũng không được.

Ông ấy đen mặt dẫn chúng tôi ra boong thuyền ngồi đợi, bộ dáng như muốn thẩm vấn vậy.

Trịnh Lãng dẫn theo ba thủy thủ tìm kiếm dưới đáy biển trong hai mươi phút nhưng lại bất lực quay trở về. Gã leo lên boong thuyền gỡ bình dưỡng khí xuống, thất vọng nói: “Đã tìm kiếm khắp nơi rồi, không có gì cả”.

Tôi đã sớm đoán được kết quả này nên tôi không thất vọng lắm, chỉ khoanh tay đứng ở một bên xem kịch hay.

"Tiểu Lãng, cậu lại đây, tôi muốn hỏi cậu chuyện này." Lão Trịnh Thúc vẫy vẫy tay.

Trịnh Lãng à một tiếng, dường như không có phản ứng gì, nhưng vẫn đứng dậy chuẩn bị đi theo lão Trịnh Thúc.

Tôi vội nói: “Đừng nha, chuyện này có liên quan đến mạng sống của tất cả mọi người, mấy người đóng cửa điều tra thì sao mà được?”

Sắc mặt lão Trịnh Thúc càng trở nên u ám hơn, Trịnh Lãng khó hiểu hỏi: “Mấy người có ý gì?"

“Cái này thì phải hỏi lão Trịnh Thúc rồi, tôi không rõ lắm giữa mấy người đã xảy ra chuyện gì." Tôi nói một cách mỉa mai.

Trịnh Lãng ngẩng đầu nhìn về phía lão Trịnh Thúc, người sau thở dài: “Chuyện trong kho chứa đồ là sao?”

Trịnh Lãng vô tội trả lời: “Không phải là bị bão làm xáo trộn à, cũng may là không có đồ gì mắc tiền, hầu hết trang bị đều còn đó.”

Lão Trịnh Thúc gật đầu, sau đó hỏi Trịnh Ngàn và ba thủy thủ những điều tương tự.

Trịnh Ngàn đã biết chuyện gì xảy ra nên dĩ nhiên liên tục phủ nhận. Ba thủy thủ kia cũng ngơ ngác, nói lúc đó bọn họ đều đang đứng canh giữ ở vị trí tương ứng và cách rất xa kho chứa đồ, dưới cơn bão dữ dội như vậy bọn họ cũng không có khả năng đến đó.

Vậy nên rõ ràng, chính Trịnh Lãng đã làm việc này.

Thông qua tình huống này, Trịnh Lãng đại khái cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Gã trừng mắt hỏi: “Có phải mấy người đang nghi ngờ tôi không?"

“Tấm sắt kia là do cậu nhấc lên à?" Lão Trịnh Thúc đã mất kiên nhẫn, đi thẳng vào vấn đề.

Khi lão Trịnh Thúc đặt câu hỏi, tôi liền quan sát kỹ vẻ mặt của Trịnh Lãng.

Khi hai từ “tấm sắt" vừa được thốt ra, vẻ mặt của gã rõ ràng có sự thay đổi, tuy rằng khi câu hỏi kết thúc gã đã khôi phục lại vẻ hoang mang, nhưng biểu cảm trong nháy mắt kia lại không thể lừa được ai.

Lão Trịnh Thúc rõ ràng cũng là một con cáo già, ông ấy gần như không cho Trịnh Lãng thời gian để phản ứng, nghiêm nghị nói: "Tiểu Lãng, tôi biết cậu không muốn họ đến mộ tổ tiên của chúng ta, nhưng cho dù họ không đi thì người khác cũng sẽ đi, chúng ta đã không thể trụ được nữa, tên nhóc nhà cậu bộ không rõ sao?”

Trịnh Lãng liếc nhìn chúng tôi, đột nhiên bật cười, sau đó vẻ mặt đầy điên cuồng nói: “Vậy chúng ta thì sao? Mộ tổ tiên là của cải của chúng ta, dựa vào đâu mà bọn khốn nạn này lại được lấy đi? Lão Trịnh Thúc, lão già nhà ông có bị ngu không vậy? Mọi thứ trong mộ này đều thuộc về chúng ta, chúng ta dùng thì có vấn đề gì chứ, bây giờ một đám chính phủ không biết từ đâu lại chạy đến đòi cướp đồ của chúng ta?”

Tôi lấy trong túi ra một đoạn dây thép chọc vào chỗ rò rỉ rồi nhảy khỏi giường chạy thật nhanh vào kho chứa đồ.

Những người khác nghi hoặc dò hỏi, tôi không kịp giải thích mà nằm sấp xuống sàn kho chứa đồ và bắt đầu tìm kiếm... Chẳng bao lâu sau tôi đã tìm thấy nơi sợi dây chọc lên, một cơn ớn lạnh chợt chạy dọc từ lòng bàn chân lên tim tôi.

Tấm sắt này dường như đã được sức người nâng lên, nói cách khác chính là có người muốn thuyền của chúng tôi chìm, nhưng không rõ vì lý do gì mà hành vi của người đó đã bị gián đoạn.

Nếu khe hở này bị đối phương làm rộng hơn nữa thì tấm ván sẽ bị phá vỡ bởi dòng nước, khoang thuyền trong nháy mắt sẽ ngập đầy nước. Đến lúc đó, con thuyền tám chín phần mười sẽ bị chìm ở khúc cua Diêm Vương …

Trịnh Lãng! Chắc chắn là gã.

Nếu không phải gã thì cô Tứ đã không ra ám hiệu rõ ràng như vậy để tôi giết gã.

Nhưng nếu là gã thì tại sao khi phát hiện ra cô Tứ lại không tự mình ra tay?

Tôi ngồi ngần người trong kho chứa đồ, suy nghĩ hỗn loạn, nhất thời không thể nghĩ ra gì cả.

“Cậu đang làm gì vậy hả?" Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Sao cậu lại nhấc tấm ván sắt này lên? Nếu lại gặp thêm cơn bão khác nữa thì hậu quả rất nghiêm trọng!"

Tôi ngước mắt lên thì thấy lão Trịnh Thúc đang giận dữ nhìn chằm chằm tôi. Nếu không có đám người lão Yên đứng bên cạnh thì chắc ông ấy đã lao tới trực tiếp đánh tôi rồi.

Tôi dang hai tay ra, cười lạnh nói: “Việc này không phải do tôi làm, còn không biết là ai trong số các người muốn lấy mạng chúng tôi nữa, nếu không tin thì cứ vào phòng tôi mà xem đi, vết dột lúc trước vẫn còn ở đó đấy.”

Lão Trịnh Thúc vừa vung tay lên, cái người tên Trịnh Ngàn lập tức quay người rời đi, một lúc sau lại quay về, cúi đầu nói gì đó vào tai lão Trịnh Thúc, vẻ mặt của người sau đột nhiên thay đổi.

"Việc này nhất định phải làm rõ. Nếu trên đường đi có người cố ý hãm hại chúng ta thì một con thuyền nhỏ như này không chịu nổi đâu." Tôi đứng dậy từ sàn nhà, sâu kín nói.

Chuyện này chỉ có thể do vài người ở thôn Phong Thu làm, bởi vì chúng tôi đều muốn đến lăng mộ của Trịnh Nhất Tẩu, không có khả năng vô cớ làm hỏng con thuyền được.

Vậy nên sau khi biết được tình hình trong phòng tôi, sắc mặt của lão Trịnh Thúc mới đột nhiên trở nên khó coi như vậy, bởi vì ông ấy cũng hiểu rõ điều này.

Lão Trịnh Thúc không nói gì nữa, dù sao mọi người cũng đều xuống biển rồi. Hiện giờ chỉ còn lại ông ấy và Trịnh Ngàn, muốn nói cái gì cũng không được.

Ông ấy đen mặt dẫn chúng tôi ra boong thuyền ngồi đợi, bộ dáng như muốn thẩm vấn vậy.

Trịnh Lãng dẫn theo ba thủy thủ tìm kiếm dưới đáy biển trong hai mươi phút nhưng lại bất lực quay trở về. Gã leo lên boong thuyền gỡ bình dưỡng khí xuống, thất vọng nói: “Đã tìm kiếm khắp nơi rồi, không có gì cả”.

Tôi đã sớm đoán được kết quả này nên tôi không thất vọng lắm, chỉ khoanh tay đứng ở một bên xem kịch hay.

"Tiểu Lãng, cậu lại đây, tôi muốn hỏi cậu chuyện này." Lão Trịnh Thúc vẫy vẫy tay.

Trịnh Lãng à một tiếng, dường như không có phản ứng gì, nhưng vẫn đứng dậy chuẩn bị đi theo lão Trịnh Thúc.

Tôi vội nói: “Đừng nha, chuyện này có liên quan đến mạng sống của tất cả mọi người, mấy người đóng cửa điều tra thì sao mà được?”

Sắc mặt lão Trịnh Thúc càng trở nên u ám hơn, Trịnh Lãng khó hiểu hỏi: “Mấy người có ý gì?"

“Cái này thì phải hỏi lão Trịnh Thúc rồi, tôi không rõ lắm giữa mấy người đã xảy ra chuyện gì." Tôi nói một cách mỉa mai.

Trịnh Lãng ngẩng đầu nhìn về phía lão Trịnh Thúc, người sau thở dài: “Chuyện trong kho chứa đồ là sao?”

Trịnh Lãng vô tội trả lời: “Không phải là bị bão làm xáo trộn à, cũng may là không có đồ gì mắc tiền, hầu hết trang bị đều còn đó.”

Lão Trịnh Thúc gật đầu, sau đó hỏi Trịnh Ngàn và ba thủy thủ những điều tương tự.

Trịnh Ngàn đã biết chuyện gì xảy ra nên dĩ nhiên liên tục phủ nhận. Ba thủy thủ kia cũng ngơ ngác, nói lúc đó bọn họ đều đang đứng canh giữ ở vị trí tương ứng và cách rất xa kho chứa đồ, dưới cơn bão dữ dội như vậy bọn họ cũng không có khả năng đến đó.

Vậy nên rõ ràng, chính Trịnh Lãng đã làm việc này.

Thông qua tình huống này, Trịnh Lãng đại khái cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Gã trừng mắt hỏi: “Có phải mấy người đang nghi ngờ tôi không?"

“Tấm sắt kia là do cậu nhấc lên à?" Lão Trịnh Thúc đã mất kiên nhẫn, đi thẳng vào vấn đề.

Khi lão Trịnh Thúc đặt câu hỏi, tôi liền quan sát kỹ vẻ mặt của Trịnh Lãng.

Khi hai từ “tấm sắt" vừa được thốt ra, vẻ mặt của gã rõ ràng có sự thay đổi, tuy rằng khi câu hỏi kết thúc gã đã khôi phục lại vẻ hoang mang, nhưng biểu cảm trong nháy mắt kia lại không thể lừa được ai.

Lão Trịnh Thúc rõ ràng cũng là một con cáo già, ông ấy gần như không cho Trịnh Lãng thời gian để phản ứng, nghiêm nghị nói: "Tiểu Lãng, tôi biết cậu không muốn họ đến mộ tổ tiên của chúng ta, nhưng cho dù họ không đi thì người khác cũng sẽ đi, chúng ta đã không thể trụ được nữa, tên nhóc nhà cậu bộ không rõ sao?”

Trịnh Lãng liếc nhìn chúng tôi, đột nhiên bật cười, sau đó vẻ mặt đầy điên cuồng nói: “Vậy chúng ta thì sao? Mộ tổ tiên là của cải của chúng ta, dựa vào đâu mà bọn khốn nạn này lại được lấy đi? Lão Trịnh Thúc, lão già nhà ông có bị ngu không vậy? Mọi thứ trong mộ này đều thuộc về chúng ta, chúng ta dùng thì có vấn đề gì chứ, bây giờ một đám chính phủ không biết từ đâu lại chạy đến đòi cướp đồ của chúng ta?”