Chương 764 Ngọc Cửu Long
Vì phải chăm sóc đội trưởng Bạch nên lão Yên đã ở trong phòng bà ấy suốt đêm.
Vì bị trói chặt, nên ngay cả trong lúc thời điểm cơn bão dữ dội nhất đội trưởng Bạch vẫn nằm yên trên giường. Ngoại trừ việc trên người có vài vết xước ngoài da do bị dây thừng siết thì không có vấn đề gì cả.
Chỉ là lão Yên vì lo lắng đội trưởng Bạch xảy ra chuyện, nhưng lại không bảo vệ bản thân tốt nên đã dẫn đến việc cánh tay bị va chạm trật khớp. May là nhóm người chúng tôi ít nhiều gì cũng biết cách chữa vài vết thương ngoài da, chỉ cần cưỡng ép trói ông ấy lại thì chắc chỉ cần dưỡng thương ba đến năm ngày là sẽ ổn thôi.
“Tới rồi?"
Lão Yên nhướng mắt nhìn tôi, sau đó lại cúi đầu hút thuốc, ngửi mùi trong phòng thì chắc là ông ấy đã hút ít nhất nửa hộp rồi.
Tôi hoang mang hỏi ông ấy xảy ra chuyện gì. Ông ấy trầm mặt một lúc lâu rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi, hốc mắt cũng đã đỏ hoe.
Điều này dọa tôi sợ không nhẹ. Lão Yên là một người rất ổn trọng. Cho dù tất cả chúng tôi có khóc thành người nước thì ông ấy vẫn có thể giữ bình tĩnh. Sao giờ còn chưa nói gì mà mắt ông ấy đã đỏ hoe thế kia?
Tôi vội ngồi xổm bên cạnh ông ấy, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những người khác trong phòng dĩ nhiên cũng chưa biết tình huống cụ thể, tất cả đều lo lắng nhìn lão Yên.
“Ai!" Đột nhiên, đội trưởng Bạch đang nằm trên giường thở dài một cách nặng nề: "Tiểu Yên, sống chết có số. Thầy có thể đi ra khỏi lăng mộ nước Tăng và gặp gỡ mọi người là đã mãn nguyện lắm rồi. Con không cần phải như vậy."
Cái gì?
Tôi khiếp sợ nhìn về phía đội trưởng Bạch, điều này có nghĩa là gì?
Đội trưởng Bạch vẫy tay với tôi, yếu ớt nói: "Trường An, con lại đây."
Tôi vội vàng chạy tới, bà ấy đưa tay về phía tôi, tôi vội đưa tay mình sang, bà ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Yên nhìn thì có vẻ ổn trọng, nhưng thực ra lại rất bốc đồng. Trường An, con giúp thầy ngăn cản nó, đừng để nó tìm Lưu Hàn Thu trả thù! Cái tên Lưu Hàn Thu đó thâm tàng bất lộ, nếu bây giờ nó tìm đến thì sẽ chỉ chịu thiệt thôi.”
“Thầy Bạch, người sẽ ổn thôi.” Tôi nghẹn giọng, cố nhịn không rơi nước mắt.
Đội trưởng Bạch khẽ cười nói: “Lúc đại nạn buông xuống, bản thân chắc chắn sẽ biết. Không sao đâu, mười mấy năm qua thầy đã sống quá lâu rồi. Ít nhất thầy cũng biết Tiểu Yên không vì những tin đồn bên ngoài mà hiểu lầm thầy, còn dẫn dắt 701 đi đến hiện tại, không để kế hoạch của Lưu Hàn Thu thành công. Vậy là đủ rồi."
Tôi không biết nên nói gì. Sức khỏe của đội trưởng Bạch lúc còn ở Yến Kinh đã có vấn đề rồi, lúc đó mọi người đều nói bà ấy như đèn cạn dầu. Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tâm lý, bà ấy tuy luôn ốm yếu, nhưng vẫn không hề ngã xuống, tôi vốn tưởng sẽ không nhanh như vậy, ai biết ngay lúc không kịp đề phòng nhất lại như vậy...
"Trường An, trời sinh con đã không giống người thường, con..." Đội trưởng Bạch do dự, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: "Năng lực của con có thể dùng cho 701, cũng có thể lật đổ 701. Nhớ kỹ, nhất định đừng mất đi sơ tâm."
Dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng lúc này tôi cũng chỉ có thể gật đầu, tiện thể an ủi bà ấy hãy giữ sức khỏe thật tốt, nhất định phải đợi đến ngày bản án sai kia được sửa lại.
Giọng điệu của tôi tuy nói là an ủi bà ấy, còn không bằng nói là an ủi tất cả mọi người trừ đội trưởng Bạch.
Đội trưởng Bạch lại dặn dò tôi thêm vài câu, sau đó gọi Nha Tử lên.
Nha Tử vốn dĩ còn đang cãi nhau với đội trưởng Bạch, trong khoảng thời gian này vẫn luôn cố gắng tránh né bà ấy, nhưng hiện tại vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Đội trưởng Bạch nhìn anh ta một lúc rồi nói một cách cảm khái: “Anh hùng xuất thiếu niên, Nha Tử, tôi vốn không nên nói cậu, nhưng… trong số mọi người, cậu là người tôi lo lắng nhất."
Nha Tử lúng túng lẩm bẩm: "Ai cần bà lo?" Anh ta lập tức bị giáo sư Hứa vỗ một cái vào đầu.
Đội trưởng Bạch buồn cười lắc đầu, nói: “Với cái tính của cậu sẽ chỉ hại bản thân cậu thôi! Từ giờ trở đi, hãy lắng nghe nhiều hơn, đọc nhiều hơn và suy nghĩ nhiều hơn. Có nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài được, càng không thể chỉ vì một số chuyện không đạt thành nhận thức chung với đồng đội mà sinh ra khoảng cách, như vậy sẽ rất dễ rơi vào quỷ kế của kẻ địch."
Phân tích của bà ấy thực sự rất có lý. Nha Tử tuổi còn nhỏ, lại lớn lên dưới sự chiều chuộng của giáo sư Hứa và lão Yên, cộng với việc trải qua thời thơ ấu đen tối dẫn tới tính cách anh ta có phần hơi bốc đồng.
Mà tệ ở chỗ bản lĩnh của anh ta lại không hề nhỏ, một khi bất đồng quan điểm với chúng tôi thì sẽ tạo ra hậu quả không thể khắc phục được.
Nha Tử không phải người không biết tốt xấu, anh ta biết đội trưởng Bạch đang dạy dỗ mình nên chân thành gật gật đầu, nói bản thân nhất định sẽ ghi nhớ.
Đội trưởng Bạch lần lượt dặn dò từng người, cuối cùng mỉm cười với tôi: "Trường An, con dẫn bọn họ ra ngoài đi."
Tôi cố gắng kìm nước mắt xuống dẫn những người khác đi ra khỏi phòng, chỉ để lại lão Yên ở trong phòng chăm sóc cho đội trưởng Bạch.
Vừa ra khỏi phòng, lão Hạ đã nhịn không được hỏi tôi vì sao đội trưởng Bạch lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Vì phải chăm sóc đội trưởng Bạch nên lão Yên đã ở trong phòng bà ấy suốt đêm.
Vì bị trói chặt, nên ngay cả trong lúc thời điểm cơn bão dữ dội nhất đội trưởng Bạch vẫn nằm yên trên giường. Ngoại trừ việc trên người có vài vết xước ngoài da do bị dây thừng siết thì không có vấn đề gì cả.
Chỉ là lão Yên vì lo lắng đội trưởng Bạch xảy ra chuyện, nhưng lại không bảo vệ bản thân tốt nên đã dẫn đến việc cánh tay bị va chạm trật khớp. May là nhóm người chúng tôi ít nhiều gì cũng biết cách chữa vài vết thương ngoài da, chỉ cần cưỡng ép trói ông ấy lại thì chắc chỉ cần dưỡng thương ba đến năm ngày là sẽ ổn thôi.
“Tới rồi?"
Lão Yên nhướng mắt nhìn tôi, sau đó lại cúi đầu hút thuốc, ngửi mùi trong phòng thì chắc là ông ấy đã hút ít nhất nửa hộp rồi.
Tôi hoang mang hỏi ông ấy xảy ra chuyện gì. Ông ấy trầm mặt một lúc lâu rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi, hốc mắt cũng đã đỏ hoe.
Điều này dọa tôi sợ không nhẹ. Lão Yên là một người rất ổn trọng. Cho dù tất cả chúng tôi có khóc thành người nước thì ông ấy vẫn có thể giữ bình tĩnh. Sao giờ còn chưa nói gì mà mắt ông ấy đã đỏ hoe thế kia?
Tôi vội ngồi xổm bên cạnh ông ấy, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những người khác trong phòng dĩ nhiên cũng chưa biết tình huống cụ thể, tất cả đều lo lắng nhìn lão Yên.
“Ai!" Đột nhiên, đội trưởng Bạch đang nằm trên giường thở dài một cách nặng nề: "Tiểu Yên, sống chết có số. Thầy có thể đi ra khỏi lăng mộ nước Tăng và gặp gỡ mọi người là đã mãn nguyện lắm rồi. Con không cần phải như vậy."
Cái gì?
Tôi khiếp sợ nhìn về phía đội trưởng Bạch, điều này có nghĩa là gì?
Đội trưởng Bạch vẫy tay với tôi, yếu ớt nói: "Trường An, con lại đây."
Tôi vội vàng chạy tới, bà ấy đưa tay về phía tôi, tôi vội đưa tay mình sang, bà ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Yên nhìn thì có vẻ ổn trọng, nhưng thực ra lại rất bốc đồng. Trường An, con giúp thầy ngăn cản nó, đừng để nó tìm Lưu Hàn Thu trả thù! Cái tên Lưu Hàn Thu đó thâm tàng bất lộ, nếu bây giờ nó tìm đến thì sẽ chỉ chịu thiệt thôi.”
“Thầy Bạch, người sẽ ổn thôi.” Tôi nghẹn giọng, cố nhịn không rơi nước mắt.
Đội trưởng Bạch khẽ cười nói: “Lúc đại nạn buông xuống, bản thân chắc chắn sẽ biết. Không sao đâu, mười mấy năm qua thầy đã sống quá lâu rồi. Ít nhất thầy cũng biết Tiểu Yên không vì những tin đồn bên ngoài mà hiểu lầm thầy, còn dẫn dắt 701 đi đến hiện tại, không để kế hoạch của Lưu Hàn Thu thành công. Vậy là đủ rồi."
Tôi không biết nên nói gì. Sức khỏe của đội trưởng Bạch lúc còn ở Yến Kinh đã có vấn đề rồi, lúc đó mọi người đều nói bà ấy như đèn cạn dầu. Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tâm lý, bà ấy tuy luôn ốm yếu, nhưng vẫn không hề ngã xuống, tôi vốn tưởng sẽ không nhanh như vậy, ai biết ngay lúc không kịp đề phòng nhất lại như vậy...
"Trường An, trời sinh con đã không giống người thường, con..." Đội trưởng Bạch do dự, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: "Năng lực của con có thể dùng cho 701, cũng có thể lật đổ 701. Nhớ kỹ, nhất định đừng mất đi sơ tâm."
Dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng lúc này tôi cũng chỉ có thể gật đầu, tiện thể an ủi bà ấy hãy giữ sức khỏe thật tốt, nhất định phải đợi đến ngày bản án sai kia được sửa lại.
Giọng điệu của tôi tuy nói là an ủi bà ấy, còn không bằng nói là an ủi tất cả mọi người trừ đội trưởng Bạch.
Đội trưởng Bạch lại dặn dò tôi thêm vài câu, sau đó gọi Nha Tử lên.
Nha Tử vốn dĩ còn đang cãi nhau với đội trưởng Bạch, trong khoảng thời gian này vẫn luôn cố gắng tránh né bà ấy, nhưng hiện tại vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Đội trưởng Bạch nhìn anh ta một lúc rồi nói một cách cảm khái: “Anh hùng xuất thiếu niên, Nha Tử, tôi vốn không nên nói cậu, nhưng… trong số mọi người, cậu là người tôi lo lắng nhất."
Nha Tử lúng túng lẩm bẩm: "Ai cần bà lo?" Anh ta lập tức bị giáo sư Hứa vỗ một cái vào đầu.
Đội trưởng Bạch buồn cười lắc đầu, nói: “Với cái tính của cậu sẽ chỉ hại bản thân cậu thôi! Từ giờ trở đi, hãy lắng nghe nhiều hơn, đọc nhiều hơn và suy nghĩ nhiều hơn. Có nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài được, càng không thể chỉ vì một số chuyện không đạt thành nhận thức chung với đồng đội mà sinh ra khoảng cách, như vậy sẽ rất dễ rơi vào quỷ kế của kẻ địch."
Phân tích của bà ấy thực sự rất có lý. Nha Tử tuổi còn nhỏ, lại lớn lên dưới sự chiều chuộng của giáo sư Hứa và lão Yên, cộng với việc trải qua thời thơ ấu đen tối dẫn tới tính cách anh ta có phần hơi bốc đồng.
Mà tệ ở chỗ bản lĩnh của anh ta lại không hề nhỏ, một khi bất đồng quan điểm với chúng tôi thì sẽ tạo ra hậu quả không thể khắc phục được.
Nha Tử không phải người không biết tốt xấu, anh ta biết đội trưởng Bạch đang dạy dỗ mình nên chân thành gật gật đầu, nói bản thân nhất định sẽ ghi nhớ.
Đội trưởng Bạch lần lượt dặn dò từng người, cuối cùng mỉm cười với tôi: "Trường An, con dẫn bọn họ ra ngoài đi."
Tôi cố gắng kìm nước mắt xuống dẫn những người khác đi ra khỏi phòng, chỉ để lại lão Yên ở trong phòng chăm sóc cho đội trưởng Bạch.
Vừa ra khỏi phòng, lão Hạ đã nhịn không được hỏi tôi vì sao đội trưởng Bạch lại đột nhiên xảy ra chuyện.