← Quay lại trang sách

Chương 765 Ngọc Cửu Long

Mà những người xung quanh đều đã biết nội tình, nên không hề cảm thấy kỳ lạ. Nhưng nỗi buồn của họ lại không vì biết nội tình mà giảm bớt chút nào.

Ngay cả người hiếm khi bộc lộ cảm xúc như Côn Bố cũng mang vẻ mặt buồn bã, tựa người vào đó không nói lời nào.

Tôi giải thích ngắn gọn về vấn đề cơ thể của đội trưởng Bạch cho lão Hạ, sau đó lặng lẽ tựa vào tường, không biết nên nói thêm gì nữa.

Thời gian đội trưởng Bạch và tôi ở cạnh nhau cũng không lâu, nhưng vì sự tồn tại của lão Yên, nên mặc dù tình cảm của tôi dành cho bà ấy không sâu sắc như với lão Yên, nhưng cũng không hề ít.

Vào lúc này, một người đang sống sờ sờ, chủ yếu là một người vốn dĩ có hy vọng sống sót lại đột nhiên trở thành như bây giờ, tôi vẫn không có cách nào chấp nhận được.

Vốn dĩ lão Yên vẫn luôn ra tay đối phó với Lưu Hàn Thu, một số thành viên nòng cốt của phòng tình báo 701 cũng được cử đi thu thập chứng cứ liên quan.

Mặc dù vụ án hơn mười năm trước này rất khó điều tra, nhưng chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể tìm ra manh mối. Tôi tin rằng theo thời gian, sự thật sẽ được phơi bày, đội trưởng Bạch có thể rửa sạch hàm oan và trở về 701.

Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng bà ấy lại không thể chờ được nữa.

Ý trời trêu người...

Mười mấy năm trước, lão Yên vẫn chưa đủ bản lãnh, cho dù có nghi ngờ cũng không có chứng cứ. Bây giờ lão Yên đã có đủ thực lực để chống lại Lưu Hàn Thu, nhưng dù có tra ra được chân tướng thì thế nào?

Mà những người xung quanh đều đã biết nội tình, nên không hề cảm thấy kỳ lạ. Nhưng nỗi buồn của họ lại không vì biết nội tình mà giảm bớt chút nào.

Ngay cả người hiếm khi bộc lộ cảm xúc như Côn Bố cũng mang vẻ mặt buồn bã, tựa người vào đó không nói lời nào.

Tôi giải thích ngắn gọn về vấn đề cơ thể của đội trưởng Bạch cho lão Hạ, sau đó lặng lẽ tựa vào tường, không biết nên nói thêm gì nữa.

Thời gian đội trưởng Bạch và tôi ở cạnh nhau cũng không lâu, nhưng vì sự tồn tại của lão Yên, nên mặc dù tình cảm của tôi dành cho bà ấy không sâu sắc như với lão Yên, nhưng cũng không hề ít.

Vào lúc này, một người đang sống sờ sờ, chủ yếu là một người vốn dĩ có hy vọng sống sót lại đột nhiên trở thành như bây giờ, tôi vẫn không có cách nào chấp nhận được.

Vốn dĩ lão Yên vẫn luôn ra tay đối phó với Lưu Hàn Thu, một số thành viên nòng cốt của phòng tình báo 701 cũng được cử đi thu thập chứng cứ liên quan.

Mặc dù vụ án hơn mười năm trước này rất khó điều tra, nhưng chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể tìm ra manh mối. Tôi tin rằng theo thời gian, sự thật sẽ được phơi bày, đội trưởng Bạch có thể rửa sạch hàm oan và trở về 701.

Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng bà ấy lại không thể chờ được nữa.

Ý trời trêu người...

Mười mấy năm trước, lão Yên vẫn chưa đủ bản lãnh, cho dù có nghi ngờ cũng không có chứng cứ. Bây giờ lão Yên đã có đủ thực lực để chống lại Lưu Hàn Thu, nhưng dù có tra ra được chân tướng thì thế nào?

****3:

Trong phòng thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng của lão Yên, mặc dù ông ấy cố ý đè nén, nhưng tôi vẫn có thể biết ông ấy đang khóc nức nở. Còn giọng của đội trưởng Bạch thì quá yếu, không thể nghe rõ được, chỉ có thể suy đoán tình trạng của bà ấy dựa trên cảm xúc của lão Yên.

Mười phút trôi qua, trong phòng đột nhiên không còn tiếng động nào, tim tôi nhảy dựng lên, nhưng cũng không dám xông vào, không ngừng xoa xoa tay đi tới đi lui trước cửa phòng.

Kẽo kẹt!

Tiếng mở cửa khiến động tác của tôi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu thì thấy lão Yên đi ra ngoài, có một số chuyện không cần hỏi cũng có thể từ biểu cảm của ông ấy biết được, đội trưởng Bạch đã mất rồi …

"Lão Yên..." Giáo sư Hứa nghẹn ngào nói một câu, nhưng cũng không biết nên nói gì.

Tôi lo lắng nhìn ông ấy, tình huống hiện tại của lão Yên dường như có thể khóc bất cứ lúc nào, nhưng ông ấy không thể khóc được.

Tôi không biết chi tiết về quá khứ của lão Yên, nhưng cũng biết ông ấy xem đội trưởng Bạch như ân nhân cứu mạng của mình, thời điểm ông ấy vào 701 thì bà ấy vừa là thầy vừa là mẹ. Bây giờ đội trưởng Bạch đã không còn nữa, có thể tưởng tượng được tâm trạng của ông ấy như thế nào.

Một lúc lâu sau, ông ấy mới ngẩng đầu, khàn giọng nói: "Trường An ở lại, những người khác đều giải tán đi."

Tôi có thể nhìn ra tất cả họ đều có thắc mắc, nhưng không có ai hỏi, tất cả đều hiểu chuyện mà rời đi.

Sau khi họ rời đi, lão Yên ra hiệu cho tôi bước vào theo ông ấy. Tôi im lặng đi theo phía sau, vừa bước vào đã thấy đội trưởng Bạch nằm thẳng ở trên giường, nhìn qua như đang ngủ say vậy, nhưng tôi biết bà ấy sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

“Cậu là đồ tôn của bà ấy, cậu đi lau mặt cho bà ấy đi.” Lão Yên ngồi ở trên chiếc ghế gần đó, im lặng lau mặt.

Tôi lặng lẽ đổ đầy một chậu nước trong, lấy một chiếc khăn tay sạch nhúng vào nước, vắt khô rồi nửa quỳ ở đầu giường, nhẹ nhàng lau mặt cho đội trưởng Bạch.

Mặt bà ấy không hề dơ. Ngay cả những ngày bị ốm, đội trưởng Bạch vẫn rất sạch sẽ. Nhưng tôi lại lau hết lần này đến lần khác, lau đến khi nước mắt cuối cùng nhịn không được mà rơi xuống.

Nhưng tôi lại không dám khóc thành tiếng, lão Yên đang ở ngay bên cạnh tôi, tôi sợ nếu mình khóc sẽ khiến cho ông ấy không chịu nổi.

Sau khi lau xong, lão Yên chậm rãi nói: “Thầy là một người phụ nữ mạnh mẽ, cả đời đều không kết hôn. Thầy dồn hết tâm huyết vào 701. Đáng tiếc, cuối cùng vì sự ngờ vực của 701 mà hại chết thầy."

Tôi có thể nghe thấy sự phẫn nộ đối với 701 trong giọng điệu của lão Yên. Mặc dù bộ phận này dưới tay ông ấy cuối cùng cũng lần nữa trở nên trên dưới một lòng, nhưng vẫn không thể phủ nhận những tổn thương mà họ đã gây ra cho đội trưởng Bạch nhiều năm về trước.

"Nhưng thầy lại không hận họ, thầy chỉ hận Lưu Hàn Thu cùng rất nhiều người như Lưu Hàn Thu, đứng dưới ngọn cờ của tổ quốc nói là sẽ cống hiến hết mình mà lại tiến hành đấu tranh nội bộ."

Lão Yên cười khổ nói: “Tôi nhớ rõ có một lần xuống mộ, nhìn thấy dưới đó chôn đầy vàng bạc châu báu, tôi là một Mô Kim hiệu úy không tránh khỏi việc nảy ra ý định chiếm về làm của riêng. Dù sao cũng nhiều như vậy, tôi chỉ lấy đi một hai cái, chỉ cần thầy không nói thì cũng không có ai biết.”

"Nhưng thầy đã hung dữ trách mắng tôi một trận, còn không thèm nể mặt mà phạt tôi thật nặng trước mặt mọi người trong 701! Lúc đó tôi cũng rất hận, nhưng càng về sau tôi mới càng hiểu được cách làm của thầy. Một khi bước vào 701 thì nhất định phải vứt bỏ lòng riêng của mình, nếu không cuối cùng chỉ có thể bị dục vọng nuốt chửng, vạn kiếp bất phục, dục vọng luôn là thứ không bao giờ có chừng mực."