← Quay lại trang sách

Chương 771 Ngọc Cửu Long

Tôi quay đầu lại, trực tiếp đấm vào người Nha Tử: “Chết tiệt, anh làm tôi sợ muốn chết.”

“Ôi trời, chỉ có vậy mà sợ muốn chết? Vậy sao cậu còn dám nói những lời đó.” Nha Tử khoa trương buông tay, sau đó tràn ngập đồng tình nói: “Cậu vẫn nên hy vọng cô Tứ nhìn không ra cái tâm tư đó của cậu đi.”

Tôi ủ rũ lầu bầu một câu cô ấy đã biết hết rồi, Nha Tử không nghe rõ hỏi tôi vừa nói gì, tôi cũng chỉ lắc đầu, trong lòng vừa hy vọng cô Tứ trở về cũng vừa hy vọng cô ấy đừng trở về.

Ực!

Đột nhiên nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng rất lớn, cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn đầu óc, lao thẳng đến mạn thuyền, một tay nắm lấy mạn thuyền, tay kia vớt xuống đáy biển.

Một cảm giác trơn nhẵn không biết là thứ gì đã bị tôi nắm trong tay, tôi cũng không kịp nhìn, trực tiếp ném nó lên boong thuyền, cùng lúc đó tôi lại nghe thấy một tiếng gầm gừ.

Tôi quay đầu lại, trực tiếp đấm vào người Nha Tử: “Chết tiệt, anh làm tôi sợ muốn chết.”

“Ôi trời, chỉ có vậy mà sợ muốn chết? Vậy sao cậu còn dám nói những lời đó.” Nha Tử khoa trương buông tay, sau đó tràn ngập đồng tình nói: “Cậu vẫn nên hy vọng cô Tứ nhìn không ra cái tâm tư đó của cậu đi.”

Tôi ủ rũ lầu bầu một câu cô ấy đã biết hết rồi, Nha Tử không nghe rõ hỏi tôi vừa nói gì, tôi cũng chỉ lắc đầu, trong lòng vừa hy vọng cô Tứ trở về cũng vừa hy vọng cô ấy đừng trở về.

Ực!

Đột nhiên nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng rất lớn, cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn đầu óc, lao thẳng đến mạn thuyền, một tay nắm lấy mạn thuyền, tay kia vớt xuống đáy biển.

Một cảm giác trơn nhẵn không biết là thứ gì đã bị tôi nắm trong tay, tôi cũng không kịp nhìn, trực tiếp ném nó lên boong thuyền, cùng lúc đó tôi lại nghe thấy một tiếng gầm gừ.

****7

“Trường An, cậu ném thứ quỷ quái gì lên thế?”

Tiếng hét ầm ĩ của Nha Tử làm tôi suýt ngã xuống biển, thật vất vả mới leo lên được boong thuyền, tôi trực tiếp nhéo lỗ tai anh ta rống lên một câu, bảo anh ta đừng có rống lên bất chợt, thật con mẹ nó dễ dàng xảy ra tai nạn chết người mà.

Nhưng anh ta căn bản không thèm để ý tôi rống cái gì, khoa trương đến mức ngay cả kính râm cũng không ngăn được biểu cảm trên mặt: "Cậu nhìn thứ cậu ném lên trước đi, trời ạ, sao cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua thứ này.”

Nếu không phải anh ta quấy rối, lúc này tôi đã sớm đi xem rồi! Hết lần này tới lần khác bị anh ta lôi kéo hô to gọi nhỏ một trận, khiến cho tất cả lực chú ý của tôi đều bị anh ta hấp dẫn, lúc này anh ta còn có mặt mũi mà nhắc nhở tôi.

Chỉ là rất nhanh, tôi cũng không khá hơn anh ta bao nhiêu, nhìn sinh vật lạ bị tôi ném ở trên boong thuyền, ước chừng tám chín mươi cm, nhỏ gầy giống như đứa trẻ ba bốn tuổi, con ngươi của tôi trừng đến suýt chút nữa rớt ra ngoài, tôi đây là vớt được một đứa trẻ từ dưới biển?

Nhưng cho dù thứ này có giống một đứa trẻ đến đâu, tôi cũng sẽ không coi nó là một đứa trẻ thật, bởi vì trên người nó phủ đầy vảy đen, rất giống vảy trên người nhóm ngư dân. Trên vảy không biết vì sao tất cả đều là rêu xanh biếc, khó trách vừa rồi lúc tôi bắt được lại trơn nhẵn dị thường.

Mà đỉnh đầu của nó giống như một cái chén, bên trong đựng nửa chén nước, trên boong thuyền có chút nước đọng, hẳn là từ trong chén này vẩy ra.

Miệng nó nhọn, mắt vừa to vừa tròn, mũi hơi nhô ra, giống như một đứa trẻ dị dạng.

“Cái quái gì thế này?” Tôi há to miệng, ấp úng hỏi.

Nha Tử kỳ quái ồ một tiếng nói: “Đây không phải là thứ cậu bắt được sao, tôi tưởng cậu biết lai lịch của nó chứ.”

Tôi trợn mắt một cái, tôi biết cái quỷ, còn không phải là do nghe được thanh âm nuốt nước miếng kia, cái thứ kì lạ này dĩ nhiên còn biết thèm ăn. Chỉ là trước đó chúng tôi ăn cua, hôm nay chúng tôi cũng chưa ăn gì, thứ này sao lại đột nhiên phát ra âm thanh?

Tôi và Nha Tử vây quanh thứ này nửa ngày, cũng đoán không ra, anh ta dứt khoát chạy tới kéo Trịnh lão nhị và vài thủy thủ tới.

“Anh Trịnh, anh thường xuyên lui tới trên biển, anh có biết đây là thứ gì không?” Nha Tử kéo Trịnh lão nhị vừa đi vừa hỏi.

Nhưng mà Trịnh lão nhị vừa tới gần, đột nhiên dừng lại, cho dù Nha Tử có kéo như thế nào cũng không nhúc nhích, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía tôi. Không, chính xác là nhìn chằm chằm vào sinh vật lạ trên boong thuyền.

“Thứ này, từ đâu tới?” Trịnh lão nhị nói.

Tôi chỉ chỉ bên ngoài boong thuyền, anh ta lộ ra biểu tình khóc không ra nước mắt nói: “Anh bạn nhỏ, cậu vớt thứ ôn dịch này lên làm gì?”

Vẻ mặt tôi cũng mơ hồ, nói bởi vì thứ này ghé vào trên thuyền nuốt nước miếng, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì, bằng không âm thanh nuốt nước miếng này luôn làm cho mọi người nghi thần nghi quỷ.

“Mau mau, lão Lục, cậu mau đi lấy chút nước tới đây!” Trịnh lão nhị rối rắm liếc tôi một cái, đột nhiên dồn dập thúc giục đồng đội bên cạnh.

Trịnh lão lục vốn cũng có vẻ mặt rối rắm, bị Trịnh lão nhị đẩy một cái lập tức liền chạy đi, không đến nửa phút đã múc nửa gáo nước, trực tiếp tưới vào đầu của thứ quỷ kia.

Ộp!

Nước tưới xuống, thứ quỷ vừa rồi được ném lên boong thuyền đột nhiên phát ra một trận tiếng kêu giống như ếch, làm chúng tôi hoảng sợ.

Trịnh lão nhị thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn tôi, trách cứ nói: “Anh bạn nhỏ, thứ này là do cậu vớt lên, cậu ném trở về đi.”

Tôi nghẹn họng, nói thật lúc vớt lên tôi cũng không cảm giác được gì, bởi vì lúc ấy tôi căn bản không thấy rõ thứ được vớt lên là gì, nhưng hiện tại lại ném thứ quỷ quái này trở về biển, trong lòng tôi vẫn có chút e ngại.

Nhưng một vòng người trước mắt ai cũng chăm chú nhìn tôi, tôi cũng không có cách nào từ chối, đành phải xắn tay áo lên, chụp về phía thứ quỷ quái đang tung tăng nhảy nhót kia.

Ộp ộp!

Tôi vừa đến gần nó, nó liên tiếp phát ra tiếng kêu như ếch, gặp quỷ chính là từ trong đôi mắt tròn trịa của nó tôi còn thấy được ý cự tuyệt rõ ràng.

“Cái kia...... Nó hình như không muốn.” Tôi ấp úng nói.

Trịnh lão nhị vẻ mặt gần như sụp đổ: “Anh bạn nhỏ à, lúc cậu vớt thứ này lên cũng không quan tâm nó có nguyện ý hay không, mau ném trở về đi, nếu không lát nữa nó sẽ chết đó.