Chương 770 Ngọc Cửu Long
Cuối cùng là bọn Côn Bố chạy tới vớt chúng tôi từ đuôi thuyền trở về, tôi còn nhớ rõ trong phòng còn có sự tồn tại của cô Tứ, tôi đẩy khung cửa ỷ vào sức rượu mà không chịu trở về phòng mình ngủ, muốn đi qua chỗ bọn họ ngủ nhờ một đêm, nhưng bọn họ lại ghét bỏ bịt mũi, khoát tay rời đi.
“Vậy, vậy các người đi đi, tôi, tôi không cần các người tiễn!” Tôi làm bộ như đã say, đẩy cửa ra một khe hở, trực tiếp chui vào, sau đó giận dỗi trực tiếp đóng cửa lại.
Chỉ là tôi quả thật cũng có say, mới vừa vào phòng liền mềm nhũn xuống, tôi cảm nhận được có người đỡ lấy tôi, sau đó kéo tôi tới trên giường.
“Hì hì, cô Tứ à.” Tôi cười ngây ngô, say rượu liền gan dạ, dũng khí của tôi lập tức tăng lên: “Ngài, ngài là một cô gái... Thật tốt, hì hì…”
Bùm!
Tôi trực tiếp bị nện lên giường, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nhưng tôi cũng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, đây chính là cô Tứ tự tay bế tôi lên đó nha.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
“Cô Tứ, cô thật đẹp.” Tôi mở to mắt, nhìn khuôn mặt mông lung mơ hồ trước mắt, chỉ cảm thấy giống như tiên nữ trên trời hạ phàm, không, so với tiên nữ còn đẹp hơn nhiều, trên người cô ấy có khí chất đặc biệt mà tất cả mọi người không có.
Nói xong câu đó tôi thật sự không mở mắt ra nỗi nữa, ngồi phịch ở trên giường chỉ vài giây liền ngủ như chết.
Đầu đau như muốn nứt ra......
Tôi ôm đầu chống đỡ, tay chạm đến tấm chăn mềm mại, còn chưa kịp thanh tỉnh lại thì chuyện tối hôm qua đã xuất hiện trong đầu, suýt chút nữa dọa tôi gần chết.
Tôi tôi tôi tôi...... Tôi đùa giỡn cô Tứ sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi liền cảm thấy đau đầu, tuy rằng từ sau điệu múa kia của cô ấy, tôi đã có tình cảm với cô ấy, nhưng tôi cũng không dám nói ra tâm tư này. Cô Tứ là ai chứ, nếu tôi dám nói ra sợ rằng sẽ không đơn giản là trực tiếp mất đi cái mạng nhỏ.
Chuyện tối hôm qua tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ trước khi ngủ tôi đã nói vài câu lưu manh, hình như còn sờ cô Tứ?
Uống rượu hỏng việc, đúng là uống rượu hỏng việc mà!
Lão Yên à, tôi đã liều mình bồi quân tử, nói không chừng cả đời của tôi đều đã góp vào rồi.
Không đúng. Cô Tứ vẫn còn ở trong phòng này.
Than thở nửa ngày đầu óc tôi mới tỉnh táo lại, trời ạ, vừa rồi tôi lầm bầm lầu bầu lâu như vậy, chẳng phải là cô ấy đều nghe hết rồi sao?
Tôi có chút không dám ngẩng đầu, nhưng trong phòng lại vô cùng yên tĩnh, tôi lại sợ cô Tứ có suy nghĩ không tốt về tôi...... tôi đành phải buộc mình ngẩng đầu.
Cô Tứ không có ở đây...... Tôi thở ra một hơi, thả lỏng nhưng đồng thời lại cảm thấy trong lòng trống trải.
Không thể phủ nhận rằng tôi vẫn muốn biết cô Tứ sau khi nghe những lời nói bậy bạ của tôi sẽ có cảm giác gì, nếu là cô ấy, nếu là cô ấy cũng có tâm tư này…
Mặc dù biết là si tâm vọng tưởng, nhưng tôi vẫn không ngăn được ý nghĩ này, khác với sợ hãi vừa rồi, hiện tại tôi lại hy vọng có thể nhìn thấy cô Tứ.
Nhưng tôi ở trong phòng đợi đến gần giữa trưa cũng không thấy cô ấy trở về, ngược lại đã có mấy đợt gõ cửa, nhưng tôi tâm phiền ý loạn nên đều đẩy tất cả đi.
Ọc ọc!
Bụng đột nhiên phát ra một tiếng vang, tôi vỗ vỗ đầu đè xuống những ý nghĩ kiều diễm kia, ngày hôm qua chỉ ăn mấy con cua, lại uống một bụng rượu, hiện tại không chỉ có đói đến hoảng cũng suy nghĩ đến hoảng, những chuyện khác cũng chỉ có thể để sang một bên.
Tôi xoa bụng ra cửa, vừa ra khỏi cửa đã hoảng sợ, Nha Tử và Côn Bố đang canh giữ bên ngoài. Người trước nở nụ cười đê tiện nhìn tôi, tuy Côn Bố không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt hiển nhiên cũng mang theo ý cười.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi cúi đầu kiểm tra quần áo một chút, có hơi nhăn, nhưng cũng không có vấn đề gì, sau đó tôi lại xoa xoa mặt, cũng không thấy có vấn đề gì.
Nha Tử cười đê tiện tiến lại gần, một tay khoác lên vai tôi nói: “Nào nào, nói cho tôi nghe những bí mật mà cậu không thể nói với cô Tứ đi.”
Đầu tôi ù đi, sao anh ta biết?
“Ai nha, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt tôi.” Nha Tử phất tay ngắt lời tôi đang muốn giải thích, nói thẳng: “Cô Tứ, cô thật đẹp. Chậc, tối hôm qua chúng tôi đều nghe được rõ ràng rành mạch, thằng nhóc cậu được đấy, cũng dám trêu chọc cô Tứ, may mắn cho cậu là ngài ấy hiện tại không có ở đây, bằng không cậu sẽ bị lột mất một lớp da.”
Cô ấy không có ở đây...... Tôi ở trong lòng gào thét, ngoài miệng lại hỏi anh ta nguyên do?
Nha Tử chậc chậc lắc đầu, nói năm đó anh ta từng thấy một người đàn ông đùa giỡn cô Tứ, còn nói là không ngại ngài ấy là nam, kết quả...... Chậc, người đàn ông kia sợ là cả đời này cũng không lấy được vợ rồi.
Không thể nào?
Cô Tứ cho dù không kiên nhẫn thì cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá khích?
Nha Tử nhún nhún vai nói anh ta cũng không biết nguyên do, dù sao lúc ấy cô Tứ rất tức giận, người đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng đã bị cô Tứ chỉnh đến chỉ còn nửa cái mạng.
Tôi không khỏi đổ mồ hôi lạnh khắp người, cô Tứ hiện tại không ở trong phòng, sẽ không phải là đang suy nghĩ nên dùng biện pháp gì để trừng trị tôi chứ?
“Cô Tứ!”
Nha Tử đột nhiên rống to một câu, tôi sợ tới mức giật nảy mình, vội vàng quay đầu liền thấy phía sau trống rỗng, lập tức phản ứng lại đây là Nha Tử đang cố ý gạt tôi.
Cuối cùng là bọn Côn Bố chạy tới vớt chúng tôi từ đuôi thuyền trở về, tôi còn nhớ rõ trong phòng còn có sự tồn tại của cô Tứ, tôi đẩy khung cửa ỷ vào sức rượu mà không chịu trở về phòng mình ngủ, muốn đi qua chỗ bọn họ ngủ nhờ một đêm, nhưng bọn họ lại ghét bỏ bịt mũi, khoát tay rời đi.
“Vậy, vậy các người đi đi, tôi, tôi không cần các người tiễn!” Tôi làm bộ như đã say, đẩy cửa ra một khe hở, trực tiếp chui vào, sau đó giận dỗi trực tiếp đóng cửa lại.
Chỉ là tôi quả thật cũng có say, mới vừa vào phòng liền mềm nhũn xuống, tôi cảm nhận được có người đỡ lấy tôi, sau đó kéo tôi tới trên giường.
“Hì hì, cô Tứ à.” Tôi cười ngây ngô, say rượu liền gan dạ, dũng khí của tôi lập tức tăng lên: “Ngài, ngài là một cô gái... Thật tốt, hì hì…”
Bùm!
Tôi trực tiếp bị nện lên giường, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nhưng tôi cũng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, đây chính là cô Tứ tự tay bế tôi lên đó nha.
“Cô Tứ, cô thật đẹp.” Tôi mở to mắt, nhìn khuôn mặt mông lung mơ hồ trước mắt, chỉ cảm thấy giống như tiên nữ trên trời hạ phàm, không, so với tiên nữ còn đẹp hơn nhiều, trên người cô ấy có khí chất đặc biệt mà tất cả mọi người không có.
Nói xong câu đó tôi thật sự không mở mắt ra nỗi nữa, ngồi phịch ở trên giường chỉ vài giây liền ngủ như chết.
Đầu đau như muốn nứt ra......
Tôi ôm đầu chống đỡ, tay chạm đến tấm chăn mềm mại, còn chưa kịp thanh tỉnh lại thì chuyện tối hôm qua đã xuất hiện trong đầu, suýt chút nữa dọa tôi gần chết.
Tôi tôi tôi tôi...... Tôi đùa giỡn cô Tứ sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi liền cảm thấy đau đầu, tuy rằng từ sau điệu múa kia của cô ấy, tôi đã có tình cảm với cô ấy, nhưng tôi cũng không dám nói ra tâm tư này. Cô Tứ là ai chứ, nếu tôi dám nói ra sợ rằng sẽ không đơn giản là trực tiếp mất đi cái mạng nhỏ.
Chuyện tối hôm qua tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ trước khi ngủ tôi đã nói vài câu lưu manh, hình như còn sờ cô Tứ?
Uống rượu hỏng việc, đúng là uống rượu hỏng việc mà!
Lão Yên à, tôi đã liều mình bồi quân tử, nói không chừng cả đời của tôi đều đã góp vào rồi.
Không đúng. Cô Tứ vẫn còn ở trong phòng này.
Than thở nửa ngày đầu óc tôi mới tỉnh táo lại, trời ạ, vừa rồi tôi lầm bầm lầu bầu lâu như vậy, chẳng phải là cô ấy đều nghe hết rồi sao?
Tôi có chút không dám ngẩng đầu, nhưng trong phòng lại vô cùng yên tĩnh, tôi lại sợ cô Tứ có suy nghĩ không tốt về tôi...... tôi đành phải buộc mình ngẩng đầu.
Cô Tứ không có ở đây...... Tôi thở ra một hơi, thả lỏng nhưng đồng thời lại cảm thấy trong lòng trống trải.
Không thể phủ nhận rằng tôi vẫn muốn biết cô Tứ sau khi nghe những lời nói bậy bạ của tôi sẽ có cảm giác gì, nếu là cô ấy, nếu là cô ấy cũng có tâm tư này…
Mặc dù biết là si tâm vọng tưởng, nhưng tôi vẫn không ngăn được ý nghĩ này, khác với sợ hãi vừa rồi, hiện tại tôi lại hy vọng có thể nhìn thấy cô Tứ.
Nhưng tôi ở trong phòng đợi đến gần giữa trưa cũng không thấy cô ấy trở về, ngược lại đã có mấy đợt gõ cửa, nhưng tôi tâm phiền ý loạn nên đều đẩy tất cả đi.
Ọc ọc!
Bụng đột nhiên phát ra một tiếng vang, tôi vỗ vỗ đầu đè xuống những ý nghĩ kiều diễm kia, ngày hôm qua chỉ ăn mấy con cua, lại uống một bụng rượu, hiện tại không chỉ có đói đến hoảng cũng suy nghĩ đến hoảng, những chuyện khác cũng chỉ có thể để sang một bên.
Tôi xoa bụng ra cửa, vừa ra khỏi cửa đã hoảng sợ, Nha Tử và Côn Bố đang canh giữ bên ngoài. Người trước nở nụ cười đê tiện nhìn tôi, tuy Côn Bố không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt hiển nhiên cũng mang theo ý cười.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi cúi đầu kiểm tra quần áo một chút, có hơi nhăn, nhưng cũng không có vấn đề gì, sau đó tôi lại xoa xoa mặt, cũng không thấy có vấn đề gì.
Nha Tử cười đê tiện tiến lại gần, một tay khoác lên vai tôi nói: “Nào nào, nói cho tôi nghe những bí mật mà cậu không thể nói với cô Tứ đi.”
Đầu tôi ù đi, sao anh ta biết?
“Ai nha, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt tôi.” Nha Tử phất tay ngắt lời tôi đang muốn giải thích, nói thẳng: “Cô Tứ, cô thật đẹp. Chậc, tối hôm qua chúng tôi đều nghe được rõ ràng rành mạch, thằng nhóc cậu được đấy, cũng dám trêu chọc cô Tứ, may mắn cho cậu là ngài ấy hiện tại không có ở đây, bằng không cậu sẽ bị lột mất một lớp da.”
Cô ấy không có ở đây...... Tôi ở trong lòng gào thét, ngoài miệng lại hỏi anh ta nguyên do?
Nha Tử chậc chậc lắc đầu, nói năm đó anh ta từng thấy một người đàn ông đùa giỡn cô Tứ, còn nói là không ngại ngài ấy là nam, kết quả...... Chậc, người đàn ông kia sợ là cả đời này cũng không lấy được vợ rồi.
Không thể nào?
Cô Tứ cho dù không kiên nhẫn thì cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá khích?
Nha Tử nhún nhún vai nói anh ta cũng không biết nguyên do, dù sao lúc ấy cô Tứ rất tức giận, người đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng đã bị cô Tứ chỉnh đến chỉ còn nửa cái mạng.
Tôi không khỏi đổ mồ hôi lạnh khắp người, cô Tứ hiện tại không ở trong phòng, sẽ không phải là đang suy nghĩ nên dùng biện pháp gì để trừng trị tôi chứ?
“Cô Tứ!”
Nha Tử đột nhiên rống to một câu, tôi sợ tới mức giật nảy mình, vội vàng quay đầu liền thấy phía sau trống rỗng, lập tức phản ứng lại đây là Nha Tử đang cố ý gạt tôi.