Chương 773 Ngọc Cửu Long
Thật hiếm có được một người tham ăn mỗi ngày đều ăn đồ anh ta nấu ngay cả canh rau cũng không thừa, anh ta chỉ hận không thể một ngày làm mười tám bữa cơm.
Tôi ngồi trên boong thuyền lặng lẽ nhìn đại dương mênh mông, cảm giác trong lòng vô cùng kỳ lạ, chúng tôi nhỏ bé như vậy, dưới đáy biển liệu có thứ gì đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, giống như chúng tôi thường nhìn chằm chằm vào những sinh vật nhỏ bé khác hay không?
Ý nghĩ này dọa cho tôi giật mình một cái, nhưng càng muốn vứt bỏ liền càng mãnh liệt, tôi nhìn chằm chằm nước biển, luôn cảm thấy phía dưới sóng biển có một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm chúng tôi, chỉ cần nó vui vẻ, tùy thời đều có thể nuốt chúng tôi vào bụng.
“Nghĩ gì vậy?” Thanh âm khàn khàn từ sau lưng vang lên.
Tôi giật mình, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy lão Yên cầm bình trà đứng ở phía sau tôi, ông ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, ấn huyệt thái dương cười khổ nói: “Người đã già, cũng không theo kịp người trẻ tuổi các cậu nữa, say một lần đến bây giờ đầu vẫn còn đau.”
Tôi cười ha hả: “Sao có thể chứ, ngày hôm qua một người già như ông còn uống nhiều hơn người trẻ tuổi là tôi một chai.”
Lão Yên mỉm cười bất đắc dĩ, lắc đầu nói nếu là lúc còn trẻ, ngất cũng sẽ không ngất, rốt cuộc là già rồi.
Tôi nhún vai, cũng không tiếp lời, nhìn mái tóc bạc trắng của ông ấy chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Chỉ là lão Yên cũng không nhắc tới đề tài về đội trưởng Bạch nữa, chỉ coi như ngày hôm qua chúng tôi uống say là một chuyện lý thú mà nói, tôi cũng sáng suốt mà đùa với ông ấy.
Tôi cũng nói với lão Yên về suy nghĩ vừa rồi của mình, vốn tưởng rằng ông ấy sẽ chê cười tôi, nhưng lại thấy sắc mặt ông ấy nghiêm túc nhìn xuống đáy biển nói.
“Biển rộng thần bí khó lường, bên trong cất giấu thứ gì không ai có thể nói được, có lẽ suy nghĩ của cậu cũng không sai, biết đâu dưới này thật sự có thứ gì đó đang đi theo chúng ta.”
Thái độ nghiêm túc của ông ấy khiến tôi sởn gai ốc, chỉ cảm thấy trước đây ông ấy từng gặp phải một con quái vật khổng lồ nào đó dưới đáy biển, cho nên ông ấy còn tin tưởng ý nghĩ hoang đường này hơn cả tôi.
“Trường An, cậu sai rồi, ý nghĩ này cũng không hoang đường, mấy ngàn vạn năm trước trên trái đất này ngay cả người cũng không có, những con khủng long khổng lồ kia là chúa tể của trái đất, nhưng chỉ trong một đêm đã biến mất hoàn toàn, cậu tin tưởng chúng nó đã hoàn toàn tuyệt chủng sao? Trên đất liền có thứ to lớn như vậy, càng miễn bàn đến việc biển còn lớn hơn đất liền gấp mấy lần.
Những vùng biển này phần lớn đều có thể nối liền thành một khu vực, bên trong cất giấu những loại sinh vật gì cũng thật sự khó mà nói.” Lão Yên hút thuốc, tia lửa trên đầu thuốc không ngừng chớp tắt không khác gì tâm trạng lúc này của ông ấy.
Nghe ông ấy nói như vậy tôi cũng cảm thấy rất có đạo lý, nhưng tư duy nhất thời vẫn không xoay chuyển được.
Lão Yên hút xong một điếu thuốc, vỗ vỗ bả vai tôi, trịnh trọng nói: "Trường An, cậu không thể bị giới hạn ở thứ trước mắt, bản lĩnh của nhà họ Lưu nằm ở tinh tượng, ở cách nhìn đại cục, cho dù là nhìn sự vật gì cậu đều phải nhìn toàn diện!”
Điều ông ấy nói không còn là biển rộng nữa, tôi mơ hồ có thể hiểu ý của ông ấy, nhưng tôi chỉ mỉm cười không nói gì.
Lão Yên nhìn ra suy nghĩ của tôi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nhưng cũng không tiếp tục ép tôi nữa, chỉ là ý tứ sâu xa nói: “Một ngày nào đó cậu sẽ hiểu được những thứ này, cậu đó, rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, có một số việc không phải cậu không tiếp thu thì không cần gánh vác.”
“Tôi hiểu rồi!” Tôi trịnh trọng gật đầu.
Suy nghĩ của ông ấy từ đầu đến cuối tôi đều hiểu, nếu đội trưởng Bạch còn chưa đi tôi thậm chí còn có thể trêu ghẹo ông ấy vài câu về vấn đề này, nhưng bây giờ đội trưởng Bạch chỉ vừa mới đi, tôi không muốn ông ấy buông bỏ gánh nặng của 701 khỏi người.
Chỉ có để cho ông ấy gánh vác trách nhiệm này, ông ấy mới có thể nhanh chóng thoát khỏi bi thương!
Từ nhỏ tôi đã gặp qua rất nhiều người già trong thôn của tôi, những người cả ngày có việc bận rộn, chỉ cần không phải quá mức nặng nề, thoạt nhìn phần lớn bọn họ đều có tinh thần. Ngược lại, những người trút bỏ gánh nặng của cuộc sống đều già đi rất nhanh, bởi vì họ không có việc gì để làm.
Lão Yên tự nhiên cũng biết ý của tôi, cười nói: “Cậu yên tâm, bây giờ còn chưa đến lúc.”
Chúng tôi ở trên boong thuyền đợi thật lâu, thẳng đến khi Nha Tử bưng canh cá tới mới cắt đứt suy nghĩ của chúng tôi.
Anh ta trực tiếp xông tới đặt canh cá lên tay lão Yên, quái gở nói: “Ai u, tôi nói này lão Yên, tôi cũng thật không muốn nói đâu, nhưng ông đây là đang hẹn hò với Trường An à? Nói chuyện cả một buổi sáng, đều đủ thời gian để sinh một đám trẻ con.”
“Đi đi đi, miệng chó không mọc ra ngà voi, ngay cả ăn cũng không làm cậu ngậm miệng.” Lão Yên cười mắng một câu.
Nha Tử múc một thìa canh cá lớn nhét vào trong miệng, phồng má rầm rì một lúc lâu, tỏ vẻ ăn vẫn có thể nói chuyện, vừa rồi anh ta cũng chưa ăn gì.
Bầu không khí ngưng trọng giữa tôi và lão Yên bị anh ta càn quấy một phen như vậy lập tức biến mất, cũng không còn nhắc đến đề tài này nữa. Nhưng lão Yên thoạt nhìn đã thoải mái hơn rất nhiều, không thể không nói cũng chỉ có Nha Tử là có bản lĩnh này.
Thật hiếm có được một người tham ăn mỗi ngày đều ăn đồ anh ta nấu ngay cả canh rau cũng không thừa, anh ta chỉ hận không thể một ngày làm mười tám bữa cơm.
Tôi ngồi trên boong thuyền lặng lẽ nhìn đại dương mênh mông, cảm giác trong lòng vô cùng kỳ lạ, chúng tôi nhỏ bé như vậy, dưới đáy biển liệu có thứ gì đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, giống như chúng tôi thường nhìn chằm chằm vào những sinh vật nhỏ bé khác hay không?
Ý nghĩ này dọa cho tôi giật mình một cái, nhưng càng muốn vứt bỏ liền càng mãnh liệt, tôi nhìn chằm chằm nước biển, luôn cảm thấy phía dưới sóng biển có một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm chúng tôi, chỉ cần nó vui vẻ, tùy thời đều có thể nuốt chúng tôi vào bụng.
“Nghĩ gì vậy?” Thanh âm khàn khàn từ sau lưng vang lên.
Tôi giật mình, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy lão Yên cầm bình trà đứng ở phía sau tôi, ông ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, ấn huyệt thái dương cười khổ nói: “Người đã già, cũng không theo kịp người trẻ tuổi các cậu nữa, say một lần đến bây giờ đầu vẫn còn đau.”
Tôi cười ha hả: “Sao có thể chứ, ngày hôm qua một người già như ông còn uống nhiều hơn người trẻ tuổi là tôi một chai.”
Lão Yên mỉm cười bất đắc dĩ, lắc đầu nói nếu là lúc còn trẻ, ngất cũng sẽ không ngất, rốt cuộc là già rồi.
Tôi nhún vai, cũng không tiếp lời, nhìn mái tóc bạc trắng của ông ấy chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Chỉ là lão Yên cũng không nhắc tới đề tài về đội trưởng Bạch nữa, chỉ coi như ngày hôm qua chúng tôi uống say là một chuyện lý thú mà nói, tôi cũng sáng suốt mà đùa với ông ấy.
Tôi cũng nói với lão Yên về suy nghĩ vừa rồi của mình, vốn tưởng rằng ông ấy sẽ chê cười tôi, nhưng lại thấy sắc mặt ông ấy nghiêm túc nhìn xuống đáy biển nói.
“Biển rộng thần bí khó lường, bên trong cất giấu thứ gì không ai có thể nói được, có lẽ suy nghĩ của cậu cũng không sai, biết đâu dưới này thật sự có thứ gì đó đang đi theo chúng ta.”
Thái độ nghiêm túc của ông ấy khiến tôi sởn gai ốc, chỉ cảm thấy trước đây ông ấy từng gặp phải một con quái vật khổng lồ nào đó dưới đáy biển, cho nên ông ấy còn tin tưởng ý nghĩ hoang đường này hơn cả tôi.
“Trường An, cậu sai rồi, ý nghĩ này cũng không hoang đường, mấy ngàn vạn năm trước trên trái đất này ngay cả người cũng không có, những con khủng long khổng lồ kia là chúa tể của trái đất, nhưng chỉ trong một đêm đã biến mất hoàn toàn, cậu tin tưởng chúng nó đã hoàn toàn tuyệt chủng sao? Trên đất liền có thứ to lớn như vậy, càng miễn bàn đến việc biển còn lớn hơn đất liền gấp mấy lần.
Những vùng biển này phần lớn đều có thể nối liền thành một khu vực, bên trong cất giấu những loại sinh vật gì cũng thật sự khó mà nói.” Lão Yên hút thuốc, tia lửa trên đầu thuốc không ngừng chớp tắt không khác gì tâm trạng lúc này của ông ấy.
Nghe ông ấy nói như vậy tôi cũng cảm thấy rất có đạo lý, nhưng tư duy nhất thời vẫn không xoay chuyển được.
Lão Yên hút xong một điếu thuốc, vỗ vỗ bả vai tôi, trịnh trọng nói: "Trường An, cậu không thể bị giới hạn ở thứ trước mắt, bản lĩnh của nhà họ Lưu nằm ở tinh tượng, ở cách nhìn đại cục, cho dù là nhìn sự vật gì cậu đều phải nhìn toàn diện!”
Điều ông ấy nói không còn là biển rộng nữa, tôi mơ hồ có thể hiểu ý của ông ấy, nhưng tôi chỉ mỉm cười không nói gì.
Lão Yên nhìn ra suy nghĩ của tôi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nhưng cũng không tiếp tục ép tôi nữa, chỉ là ý tứ sâu xa nói: “Một ngày nào đó cậu sẽ hiểu được những thứ này, cậu đó, rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, có một số việc không phải cậu không tiếp thu thì không cần gánh vác.”
“Tôi hiểu rồi!” Tôi trịnh trọng gật đầu.
Suy nghĩ của ông ấy từ đầu đến cuối tôi đều hiểu, nếu đội trưởng Bạch còn chưa đi tôi thậm chí còn có thể trêu ghẹo ông ấy vài câu về vấn đề này, nhưng bây giờ đội trưởng Bạch chỉ vừa mới đi, tôi không muốn ông ấy buông bỏ gánh nặng của 701 khỏi người.
Chỉ có để cho ông ấy gánh vác trách nhiệm này, ông ấy mới có thể nhanh chóng thoát khỏi bi thương!
Từ nhỏ tôi đã gặp qua rất nhiều người già trong thôn của tôi, những người cả ngày có việc bận rộn, chỉ cần không phải quá mức nặng nề, thoạt nhìn phần lớn bọn họ đều có tinh thần. Ngược lại, những người trút bỏ gánh nặng của cuộc sống đều già đi rất nhanh, bởi vì họ không có việc gì để làm.
Lão Yên tự nhiên cũng biết ý của tôi, cười nói: “Cậu yên tâm, bây giờ còn chưa đến lúc.”
Chúng tôi ở trên boong thuyền đợi thật lâu, thẳng đến khi Nha Tử bưng canh cá tới mới cắt đứt suy nghĩ của chúng tôi.
Anh ta trực tiếp xông tới đặt canh cá lên tay lão Yên, quái gở nói: “Ai u, tôi nói này lão Yên, tôi cũng thật không muốn nói đâu, nhưng ông đây là đang hẹn hò với Trường An à? Nói chuyện cả một buổi sáng, đều đủ thời gian để sinh một đám trẻ con.”
“Đi đi đi, miệng chó không mọc ra ngà voi, ngay cả ăn cũng không làm cậu ngậm miệng.” Lão Yên cười mắng một câu.
Nha Tử múc một thìa canh cá lớn nhét vào trong miệng, phồng má rầm rì một lúc lâu, tỏ vẻ ăn vẫn có thể nói chuyện, vừa rồi anh ta cũng chưa ăn gì.
Bầu không khí ngưng trọng giữa tôi và lão Yên bị anh ta càn quấy một phen như vậy lập tức biến mất, cũng không còn nhắc đến đề tài này nữa. Nhưng lão Yên thoạt nhìn đã thoải mái hơn rất nhiều, không thể không nói cũng chỉ có Nha Tử là có bản lĩnh này.