← Quay lại trang sách

Chương 774 Ngọc Cửu Long

Ăn canh cá, tôi vẫn có chút đau đầu, muốn trở về ngủ nhưng vì chột dạ nên không dám trở về phòng.

Nhưng nếu không trở về, miệng của Nha Tử cũng không phải chuyện đùa, hổ nước xuất hiện tạm thời dời đi lực chú ý của anh ta, hiện tại nếu tôi chột dạ đi phòng khác ngủ nhờ, nhất định sẽ lại khiến anh ta chú ý, đến lúc đó chắc chắn tất cả mọi người đều biết.

Cho nên tôi cũng chỉ có thể căng da đầu mà đi về phòng của mình, vừa đi còn vừa cầu nguyện: Ngàn vạn lần không có ở đây, ngàn vạn lần không có ở đây.

Ăn canh cá, tôi vẫn có chút đau đầu, muốn trở về ngủ nhưng vì chột dạ nên không dám trở về phòng.

Nhưng nếu không trở về, miệng của Nha Tử cũng không phải chuyện đùa, hổ nước xuất hiện tạm thời dời đi lực chú ý của anh ta, hiện tại nếu tôi chột dạ đi phòng khác ngủ nhờ, nhất định sẽ lại khiến anh ta chú ý, đến lúc đó chắc chắn tất cả mọi người đều biết.

Cho nên tôi cũng chỉ có thể căng da đầu mà đi về phòng của mình, vừa đi còn vừa cầu nguyện: Ngàn vạn lần không có ở đây, ngàn vạn lần không có ở đây.

****9

Nhưng lần này ông trời không nghe thấy tiếng gào thét của tôi, tôi vừa mở cửa liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng đứng bên cửa sổ. Không biết có phải bởi vì tôi chột dạ hay không, rõ ràng bóng lưng của cô ấy không khác gì bình thường, nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy tức giận ngút trời, giây tiếp theo sẽ giết tôi.

Tôi nhanh chóng vọt vào phòng, có chút do dự gọi một tiếng: “Cô Tứ?”

Cô ấy chậm rãi quay người lại, ánh mắt nhìn về phía tôi không có chút tình cảm nào, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, muốn nhắc tới chuyện tối hôm qua lại không có can đảm.

“Về rồi à?” Cô ấy thản nhiên nói.

Tôi ừ một tiếng, nội tâm giãy dụa nửa ngày cũng không dám có động tác gì lớn, dứt khoát vùi đầu đi về phía túi ngủ trong góc.

Đi tới một nửa cô Tứ đột nhiên gọi tôi lại, tôi một nửa kinh hãi một nửa chờ mong quay đầu nhìn về phía cô ấy, cô ấy lại chỉ chỉ giường, bảo tôi lên giường nghỉ ngơi.

Trong lòng tôi mừng thầm, cô Tứ đây là chiếu cố tôi?

Ý nghĩ này cho tôi không ít dũng khí, do dự một lát rốt cuộc thăm dò hỏi: “Cái kia, đêm qua tôi uống quá nhiều, nhưng tôi nhớ cô…”

“Không cần để ý.” Cô Tứ ngắt lời tôi: “Say rượu mà thôi, cậu cũng chỉ là vô tâm, tôi sẽ không để ý.”

Răng rắc......

Tôi nghe được thanh âm tan nát cõi lòng, nhưng tôi cũng không dám càn rỡ truy hỏi tới cùng, huống chi trên mặt cô ấy cũng không có một tia dao động, phảng phất như lời tôi nói ngày hôm qua đều là lời say rượu.

Tôi không lên giường, vẫn chui vào túi ngủ, trước khi nhắm mắt lại tôi thấp giọng nói một câu: “Tôi uống say, nhưng đó cũng không phải lời say.”

Nói xong tôi liền nhắm mắt lại không dám nhìn phản ứng của cô Tứ, tôi biết cô ấy có thể nghe được, cho dù tôi dùng thanh âm nhỏ hơn để nói thì cô ấy cũng có thể nghe được, nhưng tôi sợ cô ấy cho dù nghe được cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Quên đi, ít nhất tôi đã biểu lộ cõi lòng!

Tôi tự an ủi mình, vậy mà lại ngủ thiếp đi trong mộng đẹp do mình tạo ra, trong mơ mơ màng màng tôi phảng phất nghe được một tiếng thở dài của cô Tứ, nhưng trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được rốt cuộc là hiện thực hay là mộng cảnh.

Lúc tỉnh lại sắc trời đã tối, tôi dụi dụi mắt, tôi cũng không có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, sao cả buổi chiều đều đã qua?

Cô Tứ lại không ở trong phòng, tôi có chút mất mát, rầu rĩ ra khỏi phòng, đối diện liền đụng phải Côn Bố.

Anh ta thấy tôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng nói: “Mau lên boong thuyền, tôi đi gọi những người khác trước.”

Tôi vừa muốn hỏi anh ta làm sao vậy, anh ta đã đi qua người tôi, chỉ để lại bóng lưng cho tôi.

Tôi bối rối đi lên boong thuyền, liền cảm thấy không khí áp lực đến dọa người, Trịnh lão nhị và mấy thủy thủ cộng thêm giáo sư Hứa đều tụ tập ở đó, thiếu cũng chỉ có lão Trịnh Thúc và lão Yên.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi ngủ đến có chút mơ hồ, bị gió biển thổi qua cuối cùng cũng thanh tỉnh một ít, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

Nha Tử quay đầu nhìn về phía tôi, lo lắng nói đến sương mù, vừa rồi lão Trịnh Thúc nói chú ấy không thấy rõ hướng đi, chúng tôi không có cách nào để đi tiếp.

Sương mù?

Tôi ở trong đầu tiêu hóa nửa ngày từ ngữ này, rốt cuộc cũng có phản ứng lại, tôi đột nhiên nhìn về phía mặt biển. Đây đâu phải là trời tối, rõ ràng là sương mù dày đặc làm ánh sáng không xuyên qua được, tạo ra bầu trời âm u.

Sao lại có sương mù dày như vậy, hơn nữa màu sắc của đám sương mù này cũng không đúng!

Lòng tôi hơi trầm xuống, hỏi nhóm người Trịnh lão nhị trước kia có từng thấy qua sương mù như này không.

“Tôi chưa bao giờ thấy qua sương mù này.” Trịnh lão nhị sắc mặt xanh mét, dùng các cử chỉ của thủy thủ để trao đổi với hai thủy thủ khác, sau đó lại quay lại hướng tôi nói: “Anh bạn trẻ, tôi cảm thấy chuyện lần này không đúng, đây là lão tổ tông đang tức giận, các người không phải là đi đào mộ sao?”

Tôi cau mày hỏi anh ta chẳng lẽ đã tới mộ Trịnh Nhất tẩu rồi?

Anh ta sửng sốt một chút mới nói vẫn còn chưa tới, hiện tại cũng thấy không rõ phương hướng, làm sao cũng phải mất ba bốn ngày.

“Điều này không phải là rõ rồi à.” Tôi buông tay ra: “Đích đến còn chưa tới, lão tổ tông các người cho dù tức giận cũng không giận tới nơi này, sương mù này tám phần chỉ là vấn đề thời tiết, để lão Trịnh Thúc dừng thuyền lại trước, đừng đi nữa. Đi thuyền trong sương mù dày đặc này, lạc đường là chuyện nhỏ, đụng phải đá ngầm mới là chuyện lớn.”

Trịnh lão nhị nói lão Trịnh Thúc đã bắt tay vào việc dừng thuyền, chỉ là không biết vì sao đến bây giờ còn chưa dừng lại.