Chương 776 Ngọc Cửu Long
Tôi chậm rãi thở chậm lại, dùng ít dưỡng khí nhất có thể, chờ sau khi tâm trạng bình tĩnh lại tôi mới chậm rãi theo thân thuyền đi xuống đáy thuyền.
Dưỡng khí có lượng dùng là một giờ, nếu dùng tiết kiệm thì đại khái có thể dùng thêm nửa giờ, nói cách khác tôi phải quay về thuyền khi dưỡng khí còn lại một phần ba, nếu không một khi xuất hiện việc ngoài ý muốn thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Trong biển không thể so với trong nước, áp lực lớn có thể trong nháy mắt làm cho phổi bị hoại tử, cho dù Hoa Đà tái thế cũng bất lực.
Không biết có phải bởi vì ngâm mình trong nước thời gian dài hay không, thân thuyền cũng trơn ngấy, tôi sờ ở phía trên thân thuyền chỉ cảm thấy giống như là đang sờ thân cá vậy.
Không đúng......
Tôi đưa tay đến trước mắt, trừng mắt cẩn thận nhìn một lúc lâu, chỉ thấy phía trên kia dính một đám đen tuyền gì đó, như là... như là máu!
Tôi kinh hãi, hô hấp nhất thời trở nên dồn dập, điều chỉnh một hồi lâu mới hòa hoãn lại.
Sao ở đây lại có máu?
Tôi vươn tay vuốt ve qua lại chỗ dính máu, máu này đã đông lại, hẳn đã ở trên thân thuyền một thời gian, rất có thể là lúc sương mù dày đặc vừa mới nổi lên thì xảy ra chuyện.
Hơn nữa lượng máu cũng không nhỏ, đại khái vết máu rộng một mét vuông, hơn nữa nồng độ cũng vô cùng cao, chẳng lẽ có cá cỡ lớn đụng vào?
Cũng không đúng, nếu có cá đụng vào thân thuyền, nơi này cách phòng tôi gần như vậy, tôi không có khả năng một chút cảm giác cũng không có, như vậy chỉ có một khả năng, máu này là bị bôi lên.
Tôi tiếp tục sờ xuống, trong lòng lại càng ngày càng không nắm chắc, bởi vì càng đi xuống tầm nhìn lại càng hẹp, cuối cùng đèn pha đã hoàn toàn mất đi tác dụng, ngay cả đưa tay đến trước mắt cũng không nhìn thấy.
Xì!
Một tiếng thở dốc từ đáy thuyền truyền đến, mơ hồ giống như là nghe nhầm, nhưng tôi không dám có bất kỳ may mắn nào, đầu tiên là tắt đèn pha đã vô dụng, sau đó giảm tốc độ chìm xuống, cố gắng không tạo thành động tĩnh quá lớn.
Rất nhanh tôi liền mò tới đáy thuyền, đáy của thuyền đánh cá này cũng không hề nông, mò tới nơi này hao phí thời gian của tôi ước chừng hai mươi phút, còn lại bốn mươi phút, tôi nhất định phải trở về, nhìn như thời gian phong phú, nhưng kỳ thật rất cấp bách, bởi vì động tác ở dưới biển vô cùng chậm, nhất cử nhất động đều rất tốn thời gian.
Tôi hít vào một hơi, gần như là nhích từng chút từng chút một, không nhìn thấy thì dựa vào lỗ tai nghe, không buông tha một chút âm thanh nào.
Nhưng bởi vì đeo bình dưỡng khí, thính giác của tôi cũng bị hạn chế, âm thanh lúc có lúc không chui vào lỗ tai, nhiều khi tôi cũng không thể phán đoán là âm thanh của dòng nước hay là cái gì khác.
Tôi từ mũi thuyền chậm rãi đi về phía đuôi thuyền, mới vừa đi được hơn một nửa, dây thừng lôi kéo tôi đã nhúc nhích ba cái, hai dài một ngắn.
Có chuyện rồi!
Tôi giật mình một cái, đây là ám hiệu đặc biệt của 701, ý là tính mạng của đám người lão Yên hiện tại đang bị uy hiếp!
Tôi ngừng một lát, cũng giật giật sợi dây bên hông, dò hỏi mức độ khẩn cấp, nhưng đã không có đáp lại, tôi kéo dây thừng, bên trên không có bất kỳ phản ứng nào.
Lo lắng nhất thời bao phủ lòng tôi, tôi dừng lại một lát rồi cắn răng tiếp tục đi tới, không sờ hết toàn bộ đáy thuyền lòng tôi thật sự hoảng hốt.
Xì......
Đi được một nửa, tôi rốt cuộc nghe được một trận tiếng thở dốc ngày càng rõ ràng, cách tôi cũng không xa, hẳn là trong vòng hai mét, nhìn phương hướng hẳn là ở đuôi thuyền.
Tôi vừa mừng vừa sợ, ở đuôi thuyền nói rõ phán đoán của lão Trịnh Thúc không sai, bởi vì phòng thuyền trưởng cũng nằm gần đuôi thuyền, vừa rồi không dừng được thuyền có thể là bởi vì thứ đang phát ra tiếng thở dốc quấy phá!
Tôi đề cao cảnh giác, trượt về phía trước chừng một mét liền ngừng lại.
Ngay khi tôi dừng lại, tiếng thở dốc cũng ngừng theo, nhất thời tôi liền mất đi tung tích của nó.
Tôi đang muốn mạo hiểm bơi về phía trước một đoạn, nhưng trong lòng lại xuất hiện một cỗ cảm giác nguy cơ cực lớn mà không hề có báo trước!
Tôi đột nhiên trầm xuống, trong nháy mắt liền trượt xuống gần hai mét, phổi trở nên căng chặt.
Cùng lúc đó, một cái bóng khổng lồ lao qua nơi tôi vừa lơ lửng, va vào dây thừng của tôi, kéo tôi đâm thẳng vào mũi thuyền.
Trong lòng tôi kinh hãi, trong bóng tối tôi không cách nào biết thứ này cụ thể là gì, điều duy nhất có thể xác định chính là vật này có thể tích khổng lồ, bơi qua nơi này mang theo bọt sóng rất lớn, ngay cả thuyền cũng nghiêng một chút.
Tôi điên cuồng lắc dây thừng, phát ra tín hiệu cầu cứu và cảnh báo cho phía trên, nhưng phía trên vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.
Xong rồi......
Tôi gào thét một tiếng ở dưới đáy lòng, sau đó dùng cả tay lẫn chân cùng bò lên thân thuyền.
Thứ kia phá vỡ nước biển lao thẳng về phía tôi, trong bóng tối tôi phảng phất thấy được một đôi mắt to đỏ như máu... Những lời tôi nói nhảm với lão Yên vậy mà trở thành sự thật!
Rào.
Một trận âm thanh có vật rơi xuống nước từ phía sau truyền đến, tôi quay đầu nhìn lại, cũng không nhìn thấy được gì, nhưng tôi cảm giác được đôi mắt to vô cùng khủng bố đang đánh về phía tôi đã không thấy đâu, chung quanh lại lâm vào một mảnh yên lặng.
Tôi chậm rãi thở chậm lại, dùng ít dưỡng khí nhất có thể, chờ sau khi tâm trạng bình tĩnh lại tôi mới chậm rãi theo thân thuyền đi xuống đáy thuyền.
Dưỡng khí có lượng dùng là một giờ, nếu dùng tiết kiệm thì đại khái có thể dùng thêm nửa giờ, nói cách khác tôi phải quay về thuyền khi dưỡng khí còn lại một phần ba, nếu không một khi xuất hiện việc ngoài ý muốn thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Trong biển không thể so với trong nước, áp lực lớn có thể trong nháy mắt làm cho phổi bị hoại tử, cho dù Hoa Đà tái thế cũng bất lực.
Không biết có phải bởi vì ngâm mình trong nước thời gian dài hay không, thân thuyền cũng trơn ngấy, tôi sờ ở phía trên thân thuyền chỉ cảm thấy giống như là đang sờ thân cá vậy.
Không đúng......
Tôi đưa tay đến trước mắt, trừng mắt cẩn thận nhìn một lúc lâu, chỉ thấy phía trên kia dính một đám đen tuyền gì đó, như là... như là máu!
Tôi kinh hãi, hô hấp nhất thời trở nên dồn dập, điều chỉnh một hồi lâu mới hòa hoãn lại.
Sao ở đây lại có máu?
Tôi vươn tay vuốt ve qua lại chỗ dính máu, máu này đã đông lại, hẳn đã ở trên thân thuyền một thời gian, rất có thể là lúc sương mù dày đặc vừa mới nổi lên thì xảy ra chuyện.
Hơn nữa lượng máu cũng không nhỏ, đại khái vết máu rộng một mét vuông, hơn nữa nồng độ cũng vô cùng cao, chẳng lẽ có cá cỡ lớn đụng vào?
Cũng không đúng, nếu có cá đụng vào thân thuyền, nơi này cách phòng tôi gần như vậy, tôi không có khả năng một chút cảm giác cũng không có, như vậy chỉ có một khả năng, máu này là bị bôi lên.
Tôi tiếp tục sờ xuống, trong lòng lại càng ngày càng không nắm chắc, bởi vì càng đi xuống tầm nhìn lại càng hẹp, cuối cùng đèn pha đã hoàn toàn mất đi tác dụng, ngay cả đưa tay đến trước mắt cũng không nhìn thấy.
Xì!
Một tiếng thở dốc từ đáy thuyền truyền đến, mơ hồ giống như là nghe nhầm, nhưng tôi không dám có bất kỳ may mắn nào, đầu tiên là tắt đèn pha đã vô dụng, sau đó giảm tốc độ chìm xuống, cố gắng không tạo thành động tĩnh quá lớn.
Rất nhanh tôi liền mò tới đáy thuyền, đáy của thuyền đánh cá này cũng không hề nông, mò tới nơi này hao phí thời gian của tôi ước chừng hai mươi phút, còn lại bốn mươi phút, tôi nhất định phải trở về, nhìn như thời gian phong phú, nhưng kỳ thật rất cấp bách, bởi vì động tác ở dưới biển vô cùng chậm, nhất cử nhất động đều rất tốn thời gian.
Tôi hít vào một hơi, gần như là nhích từng chút từng chút một, không nhìn thấy thì dựa vào lỗ tai nghe, không buông tha một chút âm thanh nào.
Nhưng bởi vì đeo bình dưỡng khí, thính giác của tôi cũng bị hạn chế, âm thanh lúc có lúc không chui vào lỗ tai, nhiều khi tôi cũng không thể phán đoán là âm thanh của dòng nước hay là cái gì khác.
Tôi từ mũi thuyền chậm rãi đi về phía đuôi thuyền, mới vừa đi được hơn một nửa, dây thừng lôi kéo tôi đã nhúc nhích ba cái, hai dài một ngắn.
Có chuyện rồi!
Tôi giật mình một cái, đây là ám hiệu đặc biệt của 701, ý là tính mạng của đám người lão Yên hiện tại đang bị uy hiếp!
Tôi ngừng một lát, cũng giật giật sợi dây bên hông, dò hỏi mức độ khẩn cấp, nhưng đã không có đáp lại, tôi kéo dây thừng, bên trên không có bất kỳ phản ứng nào.
Lo lắng nhất thời bao phủ lòng tôi, tôi dừng lại một lát rồi cắn răng tiếp tục đi tới, không sờ hết toàn bộ đáy thuyền lòng tôi thật sự hoảng hốt.
Xì......
Đi được một nửa, tôi rốt cuộc nghe được một trận tiếng thở dốc ngày càng rõ ràng, cách tôi cũng không xa, hẳn là trong vòng hai mét, nhìn phương hướng hẳn là ở đuôi thuyền.
Tôi vừa mừng vừa sợ, ở đuôi thuyền nói rõ phán đoán của lão Trịnh Thúc không sai, bởi vì phòng thuyền trưởng cũng nằm gần đuôi thuyền, vừa rồi không dừng được thuyền có thể là bởi vì thứ đang phát ra tiếng thở dốc quấy phá!
Tôi đề cao cảnh giác, trượt về phía trước chừng một mét liền ngừng lại.
Ngay khi tôi dừng lại, tiếng thở dốc cũng ngừng theo, nhất thời tôi liền mất đi tung tích của nó.
Tôi đang muốn mạo hiểm bơi về phía trước một đoạn, nhưng trong lòng lại xuất hiện một cỗ cảm giác nguy cơ cực lớn mà không hề có báo trước!
Tôi đột nhiên trầm xuống, trong nháy mắt liền trượt xuống gần hai mét, phổi trở nên căng chặt.
Cùng lúc đó, một cái bóng khổng lồ lao qua nơi tôi vừa lơ lửng, va vào dây thừng của tôi, kéo tôi đâm thẳng vào mũi thuyền.
Trong lòng tôi kinh hãi, trong bóng tối tôi không cách nào biết thứ này cụ thể là gì, điều duy nhất có thể xác định chính là vật này có thể tích khổng lồ, bơi qua nơi này mang theo bọt sóng rất lớn, ngay cả thuyền cũng nghiêng một chút.
Tôi điên cuồng lắc dây thừng, phát ra tín hiệu cầu cứu và cảnh báo cho phía trên, nhưng phía trên vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.
Xong rồi......
Tôi gào thét một tiếng ở dưới đáy lòng, sau đó dùng cả tay lẫn chân cùng bò lên thân thuyền.
Thứ kia phá vỡ nước biển lao thẳng về phía tôi, trong bóng tối tôi phảng phất thấy được một đôi mắt to đỏ như máu... Những lời tôi nói nhảm với lão Yên vậy mà trở thành sự thật!
Rào.
Một trận âm thanh có vật rơi xuống nước từ phía sau truyền đến, tôi quay đầu nhìn lại, cũng không nhìn thấy được gì, nhưng tôi cảm giác được đôi mắt to vô cùng khủng bố đang đánh về phía tôi đã không thấy đâu, chung quanh lại lâm vào một mảnh yên lặng.