← Quay lại trang sách

Chương 777 Ngọc Cửu Long

Ai xuống đây?

Tôi cau mày, nhưng không kịp ngẫm lại, nhanh chóng dùng cả tay lẫn chân bò lên trên thuyền.

Tay leo lên mạn thuyền, tôi xoay người một cái trực tiếp lăn vào trên boong thuyền, sau đó lăn qua hướng bên cạnh.

Đông!

Âm thanh gậy gỗ đập vào ván sắt vang lên, tôi tập trung nhìn, chỉ thấy Trịnh Lãng đã không còn hình người, vẻ mặt điên cuồng nhìn chằm chằm tôi.

Có thể là bởi vì sau khi sương mù dày đặc nổi lên đã không còn ai canh giữ gã, khiến gã thừa dịp hỗn loạn mà cởi dây thừng chạy ra, nhưng không đúng, đám người lão Yên không có khả năng bị gã đánh bại.

Ai xuống đây?

Tôi cau mày, nhưng không kịp ngẫm lại, nhanh chóng dùng cả tay lẫn chân bò lên trên thuyền.

Tay leo lên mạn thuyền, tôi xoay người một cái trực tiếp lăn vào trên boong thuyền, sau đó lăn qua hướng bên cạnh.

Đông!

Âm thanh gậy gỗ đập vào ván sắt vang lên, tôi tập trung nhìn, chỉ thấy Trịnh Lãng đã không còn hình người, vẻ mặt điên cuồng nhìn chằm chằm tôi.

Có thể là bởi vì sau khi sương mù dày đặc nổi lên đã không còn ai canh giữ gã, khiến gã thừa dịp hỗn loạn mà cởi dây thừng chạy ra, nhưng không đúng, đám người lão Yên không có khả năng bị gã đánh bại.

****1

“Đi chết đi!” Trịnh Lãng nhe răng nhếch miệng, giơ gậy đánh về phía tôi như một con chó điên.

Tôi chưa kịp tháo bình dưỡng khí ra, hoạt động không tiện, chỉ có thể bị động tránh né. Nhưng boong thuyền lớn như vậy, thế công và sự liều mạng của gã lại rất lớn, trong lúc nhất thời tôi lại bị gã ngăn chặn, nhiều lần gậy gỗ sượt qua thân thể tôi, còn có một lần suýt chút nữa trực tiếp đập vào đầu tôi.

Gã lại một lần nữa nhào tới, gậy gỗ nhắm thẳng vào thắt lưng của tôi đập tới, ánh mắt tôi chợt lóe, đột nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trịnh Lãng sửng sốt một chút, tôi bắt lấy thời gian không đến một giây này cả người ngã về phía sau, giống như cá chạch trượt về phía gã, hai chân đạp ở trên đùi gã, khiến cho gã nhào về phía trước.

Sau đó nhanh chóng ngồi ở trên người gã, dùng một cước đá gậy gỗ của gã ra xa.

Thừa dịp gã còn chưa kịp phản ứng, tôi kéo mũ lặn xuống, lại bổ một chưởng ở trên ót gã.

Phanh......

Trán gã đụng vào boong thuyền, cả người không nhúc nhích.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tháo toàn bộ ống dưỡng khí xuống, lúc này mới thoải mái hơn một chút.

Tôi lật Trịnh Lãng lại, có thể là lần này đập quá mạnh, gã trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nhìn bộ dáng gầy đến mức không còn hình người, tôi chỉ cảm thấy bi ai.

Gã cũng không có sai lầm gì lớn, chỉ bị đồng tiền mê hoặc, u mê đến ngay cả người thân cũng muốn sát hại, ngay cả mạng của mình cũng không để ý!

Tôi sợ gã lát nữa tỉnh lại thì lại làm ra chuyện xấu, trực tiếp dùng dây thừng trói gã ở mạn thuyền, sau đó đứng lên nhìn quanh boong thuyền một lượt.

Ngoại trừ đám người lão Yên không thấy đâu, trên boong thuyền cũng không có tình huống đặc thù gì, nói cách khác là không có đánh nhau.

“Biến mất giữa hư không…” Tôi lẩm bẩm, xoay người chạy về phía phòng thuyền trưởng.

Bùm!

Tôi lo lắng đẩy cửa phòng thuyền trưởngra, bên trong cũng trống không, không có ai.

Tôi chạy như điên, trực tiếp chui vào khoang thuyền, đẩy hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, không ai, vẫn không có ai.

Chẳng lẽ bọn họ đều biến mất trong hư không hay sao?

Tôi bực bội nắm tóc, rõ ràng trên thuyền mới là an toàn nhất, nhưng sao một người hai người đều không thấy?

Tôi cảm thấy da đầu tê dại khi nghĩ về những tín hiệu họ gửi trước khi biến mất.

Từ khi nhận được tín hiệu đến khi tôi đáp lại bọn họ, ở giữa tuyệt đối không vượt qua nửa phút, thứ gì có thể trong thời gian ngắn như vậy bắt tất cả mọi người đi?

Đừng nói đám người lão Yên từng người đều mang tuyệt kỹ, cho dù là muốn một lần bắt đi tám chín người bình thường cũng đều khó hơn lên trời.

Tôi vịn cửa phòng lão Yên, ép buộc chính mình tỉnh táo lại.

Sẽ không có thứ gì lợi hại như vậy, cho nên bọn họ nhất định còn ở trên thuyền......

Tôi thở hổn hển vài hơi, trong đầu chậm rãi vẽ ra kết cấu của con thuyền này.

Kết cấu thuyền này không tính là phức tạp, trên boong thuyền chỉ có phòng thuyền trưởng và khoang chứa đồ, ở giữa phần lớn đều là cột buồm và một số nơi để dụng cụ đánh cá, phía dưới chính là khoang thuyền, đại khái có năm sáu phòng, mặt khác cách ra khoảng mười mét vuông làm khoang cá, tầng dưới nữa chính là phòng động lực.

Theo lão Trịnh Thúc nói thuyền này trước kia đốt than, cũng chỉ mấy năm nay mới sửa lại đốt dầu, nên phòng động lực mới không cần nhiều người như vậy, chỉ cần Trịnh Ngàn và mấy thủy thủ thay phiên nhau nhìn chằm chằm một chút là được.

Đúng rồi, phòng động lực!

Tôi cất bước vọt lên xuống tiếp theo, lúc chúng tôi lên thuyền lão Trịnh Thúc từng dặn dò chúng tôi, phòng động lực là cấm địa của bọn họ, bảo chúng tôi không nên đi vào.

Đứng ở đầu cầu thang dẫn tới phòng động lực, tôi đột nhiên thấy may mắn......

Tôi chợt nhanh trí, lúc trước cô Tứ hẳn cũng làm trò mèo ở trong này đi? Trên thuyền cũng chỉ có nơi này là có một thủy thủ canh chừng, cô Tứ muốn tránh đi thật sự là quá dễ dàng.

Tôi do dự chừng một giây, liền lao thẳng xuống.

Phòng động lực không nhỏ, bao gồm toàn bộ tầng một, một phần là nơi đốt than trước kia, một phần khác là nơi hiện tại dùng để đốt dầu.

“Lão Yên?” Tôi đứng ở cửa vào thử gọi một câu, tâm lại treo lên.

Nếu như nơi này không có ai, tôi thật sự hết cách rồi.

Kẹt!

Một tiếng mở cửa từ vị trí chính giữa truyền đến, xem ra là nơi dành cho công nhân đốt than nghỉ ngơi.

Lão Yên từ bên trong thò đầu ra, nhìn chằm chằm tôi giống như không thể tưởng tượng nổi, cũng tràn ngập phòng bị.

“May mắn.” Tôi thở dài, đặt mông ngồi ở trên bậc thang, tâm triệt để nhét trở về bụng.

Từ dưới biển đi lên lại thêm một phen giày vò như thế, thật sự là hao phí tinh lực, hiện tại an tâm liền cảm thấy cả người mệt mỏi.