← Quay lại trang sách

Chương 780 Ngọc Cửu Long

Hốc mắt tôi nháy mắt biến đỏ, tôi hít hít mũi, chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn nhịn không được. Đây chính là cô Tứ, cô Tứ mà tôi vẫn luôn đặt trên đầu quả tim, sao lại có thể xảy ra chuyện chứ?

Cô ấy luôn luôn cao ngạo, cùng chúng tôi vẫn luôn như người đến từ một thế giới khác, thoạt nhìn lạnh lùng nhưng kì thực mỗi lần chúng tôi gặp nạn cô ấy đều sẽ hết sức hỗ trợ, rất nhiều lần nếu không có cô ấy, chúng tôi đã sớm táng thân ở tòa mộ nào đó, hiện tại cô ấy xảy ra chuyện, chúng tôi lại không có một người nào có biện pháp.

Có lẽ, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc cô ấy sẽ xảy ra chuyện.

“Trường An.......”

Giọng nói yếu ớt truyền đến, tôi chỉ cảm thấy như nghe nhầm, cho đến khi giọng nói đó lặp lại một lần nữa, tôi mới tin rằng đúng là cô Tứ mở miệng.

Người chung quanh đều khiếp sợ, ai cũng không thể tin được dưới tình huống máu đều sắp chảy khô, cô ấy vậy mà còn có thể mở miệng, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại nếu xem nhẹ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy kia.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tôi vội vàng cầm tay cô ấy, cúi người hỏi cô ấy có lời gì muốn nói?

“Đưa tôi đến phòng động lực.” Cô ấy nhẹ giọng nói.

Tôi không nói hai lời đã ôm cô ấy lên, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét về phía phòng động lực, đám người lão Yên thì đi theo ở phía sau, tiếng bước chân hỗn loạn khiến lòng tôi đầy phiền muộn.

Dọc theo đường đi cô Tứ cũng không nói thêm câu nào nữa, thân thể của cô ấy lạnh lẽo, nếu như tôi không cảm nhận được tiếng tim đập yếu ớt của cô ấy, tôi thật sự cho rằng cô ấy đã đi rồi.

Đến phòng động lực, thanh âm suy yếu của cô Tứ lại vang lên: “Trường An, buông tôi xuống, sau đó các người đều đi ra ngoài đi.”

“Cái gì?” Tôi không dám tin hỏi.

Cô ấy không có khí lực nói tiếp, chỉ là đôi mắt sắc bén vẫn nhìn tôi.

Trong lòng tôi có chút hoảng loạn, sợ tôi vừa đi cô ấy sẽ gặp chuyện không may, cho nên chậm chạp không có động tác.

“Trường An, đi mau, đừng chậm trễ thời gian.” Lão Yên đột nhiên tiến lên túm lấy cánh tay tôi, ý bảo tôi buông cô Tứ xuống.

Tôi không biết nên làm gì bây giờ, lão Yên cũng đã thay tôi làm chủ, sau đó lôi kéo tôi nhanh chóng rời khỏi phòng động lực, còn đóng lại cánh cửa duy nhất đi vào phòng động lực.

Tôi rốt cuộc cũng phản ứng lại, xoay người muốn trở về phòng động lực, tay lão Yên lại giống như kìm mà siết chặt tay tôi, lôi kéo tôi trở lại boong thuyền, những người khác tự nhiên cũng theo chúng tôi trở về, ai cũng không ở lại nơi đó.

“Sao có thể để ngài ấy một mình ở đó chứ?” Tôi nghẹn ngào nói.

Lão Yên lườm tôi một cái, thần sắc không thoải mái nhưng cũng lộ ra chút vui mừng: “Yên tâm, cô Tứ không có việc gì đâu.”

Tôi trừng to mắt nói: “Sao có thể chứ, máu, máu đều chảy hết rồi…”

Lão Yên đặt mông ngồi ở trên boong thuyền, chỉ chỉ sương mù dày đặc như trước nói: “Thay vì lo lắng cho cô Tứ, còn không bằng lo lắng chúng ta làm sao thoát khỏi đám sương mù này đi.”

Tôi im lặng không nói gì, những người khác cũng không biết trong hồ lô của lão Yên bán thuốc gì, trong lúc nhất thời cũng không có ai đáp lời.

Lão Yên cười giải thích: “Các người cũng đừng không tin, vừa rồi tôi cũng là bị dọa cho hồ đồ, hiện tại xem như đã rõ ràng! Cô Tứ trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy, không, so với lần này còn nghiêm trọng hơn, nhưng sau đó ngài ấy ở một mình hai ngày, chuyện gì cũng không xảy ra, thoạt nhìn giống như là ngủ một giấc vậy.”

Khoảng mười năm trước, lão Yên và cô Tứ còn chưa quen thuộc lắm, nhưng cũng biết 701 có một pho tượng Phật lớn này. Lúc đó ông ấy tuổi trẻ khí thịnh, cũng không đặt cô Tứ vào mắt, chỉ cảm thấy cô ấy là người trong giới có thủ đoạn cao cường một chút mà thôi.

Nhưng có một lần, lão Yên mang theo người của 701 đi tới một ngôi mộ tướng quân không rõ chủ nhân, trong mộ cơ quan một tầng nối tiếp một tầng, hơn nữa còn ra bài không theo lẽ thường.

Lão Yên vất vả lắm mới dẫn người lao ra khỏi địa cung, lại bị thuốc độc làm hại. Lúc ấy chính cô Tứ đã kéo bọn họ ra ngoài, cộng thêm toàn bộ thuốc độc đều bị chuyển dời đến trên người cô Tứ.

“Lúc ấy, tôi thấy cả người ngài ấy đều tím tái, cảm thấy ngài ấy nhất định sống không lâu, trong lòng còn có chút áy náy. Ai biết ngài ấy chỉ ở trong 701 hai ngày, liền ra ngoài đi dạo giống như không có việc gì, cho nên chúng ta cũng đừng quan tâm lung tung.” Lão Yên buông tay.

Tôi không tin lắm, thuốc độc kia rất có thể là vừa vặn tìm được thuốc giải, nhưng máu chảy như vậy còn có thể trở về sao?

Lão Yên vỗ một cái lên trán tôi, vội vàng nói: “Sao tôi nói mà cậu không chịu hiểu chứ, tôi có nói là cô Tứ sẽ không chết vì độc à? Tôi muốn nói chính là trên người ngài ấy có bí mật mà chúng ta không thể thăm dò được, nếu ngài ấy muốn tới phòng động lực đợi nhất định có đạo lý của ngài ấy, tóm lại không phải là yên lặng chịu chết, hiểu chưa?”

Tôi kỳ thật hiểu được, nhưng chính là không yên tâm, nhưng cô Tứ đã nói như vậy tôi cũng không dám không nghe theo, cho nên chỉ phiền não đi tới trên boong thuyền.

Hốc mắt tôi nháy mắt biến đỏ, tôi hít hít mũi, chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn nhịn không được. Đây chính là cô Tứ, cô Tứ mà tôi vẫn luôn đặt trên đầu quả tim, sao lại có thể xảy ra chuyện chứ?

Cô ấy luôn luôn cao ngạo, cùng chúng tôi vẫn luôn như người đến từ một thế giới khác, thoạt nhìn lạnh lùng nhưng kì thực mỗi lần chúng tôi gặp nạn cô ấy đều sẽ hết sức hỗ trợ, rất nhiều lần nếu không có cô ấy, chúng tôi đã sớm táng thân ở tòa mộ nào đó, hiện tại cô ấy xảy ra chuyện, chúng tôi lại không có một người nào có biện pháp.

Có lẽ, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc cô ấy sẽ xảy ra chuyện.

“Trường An.......”

Giọng nói yếu ớt truyền đến, tôi chỉ cảm thấy như nghe nhầm, cho đến khi giọng nói đó lặp lại một lần nữa, tôi mới tin rằng đúng là cô Tứ mở miệng.

Người chung quanh đều khiếp sợ, ai cũng không thể tin được dưới tình huống máu đều sắp chảy khô, cô ấy vậy mà còn có thể mở miệng, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại nếu xem nhẹ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy kia.

Tôi vội vàng cầm tay cô ấy, cúi người hỏi cô ấy có lời gì muốn nói?

“Đưa tôi đến phòng động lực.” Cô ấy nhẹ giọng nói.

Tôi không nói hai lời đã ôm cô ấy lên, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét về phía phòng động lực, đám người lão Yên thì đi theo ở phía sau, tiếng bước chân hỗn loạn khiến lòng tôi đầy phiền muộn.

Dọc theo đường đi cô Tứ cũng không nói thêm câu nào nữa, thân thể của cô ấy lạnh lẽo, nếu như tôi không cảm nhận được tiếng tim đập yếu ớt của cô ấy, tôi thật sự cho rằng cô ấy đã đi rồi.

Đến phòng động lực, thanh âm suy yếu của cô Tứ lại vang lên: “Trường An, buông tôi xuống, sau đó các người đều đi ra ngoài đi.”

“Cái gì?” Tôi không dám tin hỏi.

Cô ấy không có khí lực nói tiếp, chỉ là đôi mắt sắc bén vẫn nhìn tôi.

Trong lòng tôi có chút hoảng loạn, sợ tôi vừa đi cô ấy sẽ gặp chuyện không may, cho nên chậm chạp không có động tác.

“Trường An, đi mau, đừng chậm trễ thời gian.” Lão Yên đột nhiên tiến lên túm lấy cánh tay tôi, ý bảo tôi buông cô Tứ xuống.

Tôi không biết nên làm gì bây giờ, lão Yên cũng đã thay tôi làm chủ, sau đó lôi kéo tôi nhanh chóng rời khỏi phòng động lực, còn đóng lại cánh cửa duy nhất đi vào phòng động lực.

Tôi rốt cuộc cũng phản ứng lại, xoay người muốn trở về phòng động lực, tay lão Yên lại giống như kìm mà siết chặt tay tôi, lôi kéo tôi trở lại boong thuyền, những người khác tự nhiên cũng theo chúng tôi trở về, ai cũng không ở lại nơi đó.

“Sao có thể để ngài ấy một mình ở đó chứ?” Tôi nghẹn ngào nói.

Lão Yên lườm tôi một cái, thần sắc không thoải mái nhưng cũng lộ ra chút vui mừng: “Yên tâm, cô Tứ không có việc gì đâu.”

Tôi trừng to mắt nói: “Sao có thể chứ, máu, máu đều chảy hết rồi…”

Lão Yên đặt mông ngồi ở trên boong thuyền, chỉ chỉ sương mù dày đặc như trước nói: “Thay vì lo lắng cho cô Tứ, còn không bằng lo lắng chúng ta làm sao thoát khỏi đám sương mù này đi.”

Tôi im lặng không nói gì, những người khác cũng không biết trong hồ lô của lão Yên bán thuốc gì, trong lúc nhất thời cũng không có ai đáp lời.

Lão Yên cười giải thích: “Các người cũng đừng không tin, vừa rồi tôi cũng là bị dọa cho hồ đồ, hiện tại xem như đã rõ ràng! Cô Tứ trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy, không, so với lần này còn nghiêm trọng hơn, nhưng sau đó ngài ấy ở một mình hai ngày, chuyện gì cũng không xảy ra, thoạt nhìn giống như là ngủ một giấc vậy.”

Khoảng mười năm trước, lão Yên và cô Tứ còn chưa quen thuộc lắm, nhưng cũng biết 701 có một pho tượng Phật lớn này. Lúc đó ông ấy tuổi trẻ khí thịnh, cũng không đặt cô Tứ vào mắt, chỉ cảm thấy cô ấy là người trong giới có thủ đoạn cao cường một chút mà thôi.

Nhưng có một lần, lão Yên mang theo người của 701 đi tới một ngôi mộ tướng quân không rõ chủ nhân, trong mộ cơ quan một tầng nối tiếp một tầng, hơn nữa còn ra bài không theo lẽ thường.

Lão Yên vất vả lắm mới dẫn người lao ra khỏi địa cung, lại bị thuốc độc làm hại. Lúc ấy chính cô Tứ đã kéo bọn họ ra ngoài, cộng thêm toàn bộ thuốc độc đều bị chuyển dời đến trên người cô Tứ.

“Lúc ấy, tôi thấy cả người ngài ấy đều tím tái, cảm thấy ngài ấy nhất định sống không lâu, trong lòng còn có chút áy náy. Ai biết ngài ấy chỉ ở trong 701 hai ngày, liền ra ngoài đi dạo giống như không có việc gì, cho nên chúng ta cũng đừng quan tâm lung tung.” Lão Yên buông tay.

Tôi không tin lắm, thuốc độc kia rất có thể là vừa vặn tìm được thuốc giải, nhưng máu chảy như vậy còn có thể trở về sao?

Lão Yên vỗ một cái lên trán tôi, vội vàng nói: “Sao tôi nói mà cậu không chịu hiểu chứ, tôi có nói là cô Tứ sẽ không chết vì độc à? Tôi muốn nói chính là trên người ngài ấy có bí mật mà chúng ta không thể thăm dò được, nếu ngài ấy muốn tới phòng động lực đợi nhất định có đạo lý của ngài ấy, tóm lại không phải là yên lặng chịu chết, hiểu chưa?”

Tôi kỳ thật hiểu được, nhưng chính là không yên tâm, nhưng cô Tứ đã nói như vậy tôi cũng không dám không nghe theo, cho nên chỉ phiền não đi tới trên boong thuyền.

****4:

Lão Yên nói như vậy cũng đã ổn định được tâm tình của những người khác, sau đó mọi người ngồi vây quanh một chỗ để nghiên cứu làm thế nào từ trong sương mù này đi ra ngoài, bị vây ở trong này, có địch nhân lại đây sợ là cũng nhìn không thấy.