Chương 779 Ngọc Cửu Long
Nhưng tôi nghe xong lại không cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì thứ khiến cô Tứ làm như vậy đã không đơn giản là quái vật, nó đã có linh trí, nếu không cô Tứ tội gì phải tránh đi chứ?
Ý nghĩ này của tôi làm cho bầu không khí vừa mới thoải mái đã đọng lại, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, biểu tình trên mặt đều rất ngưng trọng.
“Tôi muốn xuống biển lần nữa.” Nhìn mọi người trầm mặc, tôi mở miệng nói.
Nha Tử há miệng kêu lên: “Trường An, cậu vì......”
“Câm miệng!” Tôi liếc anh ta một cái, trước mắt đã đủ phiền rồi, anh có thể đừng quấy rối không.
Nha Tử tự biết mình lỡ lời, vội vàng đặt tay trước miệng làm động tác câm miệng.
Lúc này tôi mới nói một lần chuyện dưới nước, thứ nhất máu trên thân thuyền làm cho tôi rất để ý, thứ hai tính mạng của cô Tứ đang gặp nguy hiểm, tôi thật sự không yên lòng.
Lần này lão Yên không có ngăn cản tôi, chỉ nói nếu muốn xuống biển lần nữa, tình hình phía dưới tôi cũng nắm rõ không kém nhiều lắm, vậy dứt khoát để ông ấy đi xuống dưới biển cùng tôi.
Tôi đã từ chối ngay lập tức và kêu ông ấy ở lại trên đây để ổn định tình hình.
Lão Yên còn chưa nói gì, Nha Tử đã đẩy kính râm, nhẹ nhàng nói: "Lão Yên ông cũng đừng lo lắng lung tung, lần này tôi sẽ cùng cậu ấy đi xuống biển, như vậy được chưa?”
Cũng chỉ có thể như vậy, cổ trùng của Côn Bố chỉ có thể phát huy tác dụng ở trên đất liền, lão Yên muốn lấy đại cục làm trọng, chỉ có thể để tôi đi cùng Nha Tử.
“Anh đây sẽ che chở cậu, không cần sợ!” Nha Tử làm ra động tác cool ngầu, thoạt nhìn rất ngu ngốc.
Một đám người lần nữa trở lại boong thuyền, nhìn thấy Trịnh Lãng bị tôi trói ở nơi đó sắc mặt của một hai người đều không tốt, tình hình hiện tại như một cuộn chỉ rối, cháu trai này còn đi gây chuyện, lão Trịnh Thúc lúc trước còn có chút đồng tình với gã đã hoàn toàn từ bỏ gã, nói là sau khi trở về thôn Phong Thu sẽ để cho gã dùng nửa đời sau đi canh giữ từ đường.
Tôi và Nha Tử nhanh nhẹn đeo bình dưỡng khí, lại nhặt mấy loại vũ khí ở dưới biển cũng có thể tự do sử dụng đeo vào trên người, lúc này mới chuẩn bị xuống biển.
Để tránh xuất hiện tình huống như vừa rồi, lão Yên cố ý sửa lại phương pháp truyền tín hiệu một chút, tạm thời thay đổi cách mà cô Tứ không biết, nếu tín hiệu trên đường đi xảy ra vấn đề chúng tôi cũng có thể nhanh chóng phán đoán rốt cuộc là bên nào có vấn đề.
Rào!
Chúng tôi vừa định đi xuống, tiếng sóng lớn từ đáy biển truyền đến, chấn động đến mức khiến động tác của chúng tôi đều chậm lại một nhịp.
Một thân ảnh màu trắng nương theo bọt sóng từ đáy biển nổi lên, trước ngực là một mảng lớn màu đỏ nhìn thấy mà giật mình, màu đỏ này còn không ngừng lan tràn, rất nhanh liền nhuộm đỏ nước biển chung quanh.
Cô Tứ!
Đầu tôi trống rỗng, trong nháy mắt tay chân lạnh lẽo.
Nhưng tôi nghe xong lại không cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì thứ khiến cô Tứ làm như vậy đã không đơn giản là quái vật, nó đã có linh trí, nếu không cô Tứ tội gì phải tránh đi chứ?
Ý nghĩ này của tôi làm cho bầu không khí vừa mới thoải mái đã đọng lại, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, biểu tình trên mặt đều rất ngưng trọng.
“Tôi muốn xuống biển lần nữa.” Nhìn mọi người trầm mặc, tôi mở miệng nói.
Nha Tử há miệng kêu lên: “Trường An, cậu vì......”
“Câm miệng!” Tôi liếc anh ta một cái, trước mắt đã đủ phiền rồi, anh có thể đừng quấy rối không.
Nha Tử tự biết mình lỡ lời, vội vàng đặt tay trước miệng làm động tác câm miệng.
Lúc này tôi mới nói một lần chuyện dưới nước, thứ nhất máu trên thân thuyền làm cho tôi rất để ý, thứ hai tính mạng của cô Tứ đang gặp nguy hiểm, tôi thật sự không yên lòng.
Lần này lão Yên không có ngăn cản tôi, chỉ nói nếu muốn xuống biển lần nữa, tình hình phía dưới tôi cũng nắm rõ không kém nhiều lắm, vậy dứt khoát để ông ấy đi xuống dưới biển cùng tôi.
Tôi đã từ chối ngay lập tức và kêu ông ấy ở lại trên đây để ổn định tình hình.
Lão Yên còn chưa nói gì, Nha Tử đã đẩy kính râm, nhẹ nhàng nói: "Lão Yên ông cũng đừng lo lắng lung tung, lần này tôi sẽ cùng cậu ấy đi xuống biển, như vậy được chưa?”
Cũng chỉ có thể như vậy, cổ trùng của Côn Bố chỉ có thể phát huy tác dụng ở trên đất liền, lão Yên muốn lấy đại cục làm trọng, chỉ có thể để tôi đi cùng Nha Tử.
“Anh đây sẽ che chở cậu, không cần sợ!” Nha Tử làm ra động tác cool ngầu, thoạt nhìn rất ngu ngốc.
Một đám người lần nữa trở lại boong thuyền, nhìn thấy Trịnh Lãng bị tôi trói ở nơi đó sắc mặt của một hai người đều không tốt, tình hình hiện tại như một cuộn chỉ rối, cháu trai này còn đi gây chuyện, lão Trịnh Thúc lúc trước còn có chút đồng tình với gã đã hoàn toàn từ bỏ gã, nói là sau khi trở về thôn Phong Thu sẽ để cho gã dùng nửa đời sau đi canh giữ từ đường.
Tôi và Nha Tử nhanh nhẹn đeo bình dưỡng khí, lại nhặt mấy loại vũ khí ở dưới biển cũng có thể tự do sử dụng đeo vào trên người, lúc này mới chuẩn bị xuống biển.
Để tránh xuất hiện tình huống như vừa rồi, lão Yên cố ý sửa lại phương pháp truyền tín hiệu một chút, tạm thời thay đổi cách mà cô Tứ không biết, nếu tín hiệu trên đường đi xảy ra vấn đề chúng tôi cũng có thể nhanh chóng phán đoán rốt cuộc là bên nào có vấn đề.
Rào!
Chúng tôi vừa định đi xuống, tiếng sóng lớn từ đáy biển truyền đến, chấn động đến mức khiến động tác của chúng tôi đều chậm lại một nhịp.
Một thân ảnh màu trắng nương theo bọt sóng từ đáy biển nổi lên, trước ngực là một mảng lớn màu đỏ nhìn thấy mà giật mình, màu đỏ này còn không ngừng lan tràn, rất nhanh liền nhuộm đỏ nước biển chung quanh.
Cô Tứ!
Đầu tôi trống rỗng, trong nháy mắt tay chân lạnh lẽo.
****3:
Sau khi kịp phản ứng, tôi đã nhảy xuống biển, liều mạng bơi về phía cô Tứ.
Mùi máu tươi cho dù đã bị nước biển pha loãng, mùi vẫn nồng đậm đến nỗi làm cho người ta kinh hãi, mà cô ấy cứ như vậy không hề hay biết gì nằm ở giữa biển rộng, cả người không có một tia sinh khí.
Tôi nhanh chóng đến gần cô ấy, một tay vòng qua eo, ôm cô ấy bơi ngược trở lại. Trên thuyền đám người lão Yên cũng đã kịp phản ứng, người ném dây thừng thì ném dây thừng, người chuẩn bị nước nóng thì chuẩn bị nước nóng, nhưng không có ai lên tiếng.
Nha Tử và Côn Bố cố sức kéo hai chúng tôi trở về, giáo sư Hứa lập tức ngồi xổm bên cạnh cô Tứ kiểm tra vết thương của cô ấy.
“Kỳ quái, không có vết thương…” Giáo sư Hứa lẩm bẩm nói.
Tôi ôm hy vọng hỏi ông ấy có phải máu này căn bản không phải của cô Tứ?
Giáo sư Hứa trầm mặc một lúc lâu, tay xoa trên boong thuyền, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu: “Là của ngài ấy, máu vẫn còn chảy, nhưng vết thương lại không rõ ràng, giống như là…”
Ông ấy suy nghĩ một hồi lâu mới vừa khoa tay múa chân giải thích, nói giống như là một quả bóng bay bị đâm thủng vô số lỗ nhỏ, khắp nơi đều đang rỉ khí.
Tôi lo lắng hỏi ông ấy phải làm sao bây giờ? Giáo sư Hứa thở dài nói ông ấy cũng không có cách nào, bởi vì bị thương quá nặng, hơn nữa trong đội ngũ chúng tôi cũng không có chuyên gia y tế nào, tình huống như vậy sợ rằng cũng chỉ có Dược Quán Tử sống lại mới có thể trị.
“Vậy chúng ta trở về đi!” Tôi quyết định thật nhanh.
Lão Yên lập tức phản bác, nói không được, chúng tôi đã phiêu bạt trên biển nhiều ngày, e rằng một hai ngày nữa là có thể đến mộ Trịnh Nhất tẩu, hiện tại trở về chỉ có thể thất bại trong gang tấc, hơn nữa cô Tứ có thể chống đỡ được đến khi trở về hay không cũng chưa chắc.
Đúng vậy, cho dù dọc đường trở về đều gió êm sóng lặng, tối thiểu cũng phải mất ba ngày. Máu của cô Tứ không cầm lại được, thời gian dài như vậy máu cũng chảy hết, cho dù trở về thì có ích lợi gì chứ?
“Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn ngài ấy chết sao?” Tôi giận dữ hét lên.
Lão Yên vỗ vỗ bả vai tôi, bộ dạng mặt ủ mày chau.
Còn giáo sư Hứa và Nha Tử vẫn đang cố gắng, thế nhưng ngăn chặn được nơi này, nơi kia lại bị máu phá ra, ngăn tới chặn lui không thấy được một chút tác dụng, mà trên boong thuyền tất cả đều là máu.