← Quay lại trang sách

Chương 783 Ngọc Cửu Long

Sau đó chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thật thật giả giả giải thích, rồi dắt mũi chúng tôi.

"Này anh bạn, cậu ở đây vậy mà làm cho tôi kiếm nãy giờ." Lời nói của Trịnh lão nhị từ xa truyền tới, tôi vội vàng dừng cuộc nói chuyện với lão Yên, hỏi anh ta có chuyện gì?

Trịnh lão nhị gãi đầu: "Lão Trịnh Thúc kêu tôi đến nói với mấy người một tiếng, chắc là xế chiều hôm nay là có thể đến mộ của tổ tiên rồi."

Nhanh như vậy à? Tôi và lão Yên bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn đầy nghi ngờ, chẳng phải lúc bị vây bởi sương mù dày đặc đã nói là hai ba ngày nữa mới đến sao?

Trịnh lão nhị nói rằng anh ta cũng không biết rõ, dường như đi ra từ trong sương mù thì khoảng cách đã nhanh chóng bị rút ngắn.

Lão Trịnh Thúc cũng mới vừa phát hiện ra thôi, vì vậy ông ấy mới vội vàng kêu người tới thông báo cho chúng tôi.

Trong lòng tôi dấy lên nhiều điều khó hiểu, sương mù dày đặc tựa như đang giúp đỡ chúng tôi. Phải chăng là vì không dừng thuyền mà tiếp tục đi trong sương mù khiến chúng tôi đi vào một hướng khác dẫn đến việc đến mộ của Trịnh Nhất Tẩu gần hơn.

Trịnh lão nhị truyền lời xong thì rời đi, tôi hỏi lão Yên thấy chuyện này như thế nào.

"Hừ, tôi nghĩ rằng đám người này có lẽ chưa từng đi đến mộ của Trịnh Nhất Tẩu." Lão Yên tiếp tục cười: "Chuyện này thú vị rồi đây."

Tôi thoáng suy nghĩ cũng hiểu được ý của ông ấy, người của thôn Phong Thu có lẽ biết vị trí của mộ Trịnh Nhất Tẩu nhưng thật ra chưa từng tới.

Nếu không thì một cao thủ như lão Trịnh Thúc làm sao lại liên tục đụng vào chứa ngại trên đường đi.

Những kẻ đó có lẽ đã tự dựng nên câu chuyện dựa vào mộ cổ để kiếm cơm, giờ nghĩ lại thôn Phong Thu cũng không giống những thôn làng bình thường khác, trong làng cũng không có một món hàng xa xỉ, nơi này thật không giống một nơi giàu có.

Vậy bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Tôi giật mình nhìn về phía lão Yên, chẳng nhẽ người của thôn Phong Thu muốn thông qua chúng tôi để tìm ra mộ của Trịnh Nhất Tẩu?

Nhưng nếu chỉ dựa vào đám người trên thuyền thì họ nhất định không thể uy hiếp chúng tôi được, thế là tôi lùi về phía sau, nhìn biển trời mênh mông chỉ có chiếc thuyền này.

Lão Yên vỗ vai tôi rồi bảo đừng nhìn nữa, đến lúc thì họ sẽ tự lộ ra mục đích thật sự thôi.

Lão Trịnh Thúc nói không sai, vào buổi chiều khoảng ba giờ chúng tôi đã có thể nhìn thấy một hòn đảo nhỏ, đứng từ xa nhìn chỉ thấy một mảng xanh của cây cối, nhóm Trịnh lão nhị kích động nói đó chính là mộ của tổ tiên.

Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm về phía họ, dáng vẻ đó thật sự không giống là người đã từng đến nơi này.

Chắc bởi do cái nhìn của tôi mà nhóm Trịnh lão nhị cũng dừng cười, phân bua rằng đã lâu bọn họ chưa quay lại nơi này vì thế không biết mộ của tổ tiên bây giờ như thế nào.

Tôi không đáp lời, nhìn con thuyền ngày càng tiến đến gần hòn đảo, trong lòng cũng trở nên kích động.

Đến bốn giờ rưỡi, lão Trịnh Thúc ném mỏ neo xuống một bờ cát tương đối bằng phẳng.

Chúng tôi chuẩn bị xuống thuyền thì lão Trịnh Thúc lại nói trời sắp tối hay là chờ tới sáng mai, cũng không biết trên đảo có thứ gì không, không nên đi lên đảo vào ban đêm.

Lão Yên tuy cũng thuận theo, nhưng cũng không khỏi bất ngờ nói: "Mọi người không phải đã đến nơi này nhiều lần rồi sao? Trên đảo có thứ gì cũng nên nói với chúng tôi chứ?"

"Tôi cũng không lừa gạt mọi người, chúng tôi mang trên người nhiệm vụ của quốc gia, phải lấy từ trong ngôi mộ này một món đồ, đương nhiên điều kiện là vật này phải thật sự tồn tại."

Lão Yên vuốt tay, cười nói: "Chúng tôi chính là một đám người, vì một vật không rõ ràng mà phải chạy đôn chạy đáo."

Trò chuyện hồi lâu mọi người đều giữ những nghi ngại của riêng mình, lời nói thật giả khó phân, ai cũng không chiếm được chút lợi gì, thế là dứt khoát không nói nữa, ai nấy trở về phòng đi ngủ.

Một đêm tĩnh lặng, ngày thứ hai mặt trời vừa chiếu rọi chúng tôi theo thứ tự rời thuyền, bước lên trên hòn đảo xinh đẹp nhưng đầy rẫy nguy hiểm này.

Tôi thử gọi cô Tứ vài lần, nhưng đều không thấy trả lời, điều này khiến tôi có chút lo lắng. Lúc này lão Yên tới nói với tôi, đến lúc thì cô Tứ sẽ tỉnh thôi.

Tôi cũng không có biện pháp nào khác vì thế chỉ có thể đi theo đám người lão Yên xuống thuyền.

"Nơi này có phong cảnh không tệ nha!" Nha Tử cảm khái nói, anh ta cứ tưởng rằng nơi này sẽ là một hòn đảo không có chút sự sống nào.

Thật ra thì ở những nơi có những ngôi mộ cổ trái lại sẽ càng xanh tươi, nguyên nhân có chút buồn nôn là vì cơ thể người cũng chính là một loại phân bón tốt.

Lão Yên để cho lão Trịnh Thúc dẫn đường, những người đằng sau mặt đầy vẻ khó xử. Ở trên biển thì còn được chứ lên đảo liền bó tay, để cho ông ấy dẫn đường thì cũng giống như kẻ mù mà thôi.

"Lão Trịnh, tôi cũng không muốn giả vờ giả vịt nữa, nói thật đi người của thôn Phong Thu đã tới ngôi mộ cổ này chưa?" Lão Yên thẳng thừng nói.

Lão Trịnh Thúc không nghĩ tới lão Yên sẽ nhắc tới chuyện này, gương mặt có chút lúng túng, nhưng chẳng đợi ông ấy phản hồi thì lão Yên đã tiếp tục nói, nếu như đã từng tới thì xin phiền mấy người chỉ đường, nếu chưa từng tới đây thì cũng hãy nói thật vì chúng tôi không có nghĩa vụ phải giúp mấy người tìm mộ.

Sau đó chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thật thật giả giả giải thích, rồi dắt mũi chúng tôi.

"Này anh bạn, cậu ở đây vậy mà làm cho tôi kiếm nãy giờ." Lời nói của Trịnh lão nhị từ xa truyền tới, tôi vội vàng dừng cuộc nói chuyện với lão Yên, hỏi anh ta có chuyện gì?

Trịnh lão nhị gãi đầu: "Lão Trịnh Thúc kêu tôi đến nói với mấy người một tiếng, chắc là xế chiều hôm nay là có thể đến mộ của tổ tiên rồi."

Nhanh như vậy à? Tôi và lão Yên bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn đầy nghi ngờ, chẳng phải lúc bị vây bởi sương mù dày đặc đã nói là hai ba ngày nữa mới đến sao?

Trịnh lão nhị nói rằng anh ta cũng không biết rõ, dường như đi ra từ trong sương mù thì khoảng cách đã nhanh chóng bị rút ngắn.

Lão Trịnh Thúc cũng mới vừa phát hiện ra thôi, vì vậy ông ấy mới vội vàng kêu người tới thông báo cho chúng tôi.

Trong lòng tôi dấy lên nhiều điều khó hiểu, sương mù dày đặc tựa như đang giúp đỡ chúng tôi. Phải chăng là vì không dừng thuyền mà tiếp tục đi trong sương mù khiến chúng tôi đi vào một hướng khác dẫn đến việc đến mộ của Trịnh Nhất Tẩu gần hơn.

Trịnh lão nhị truyền lời xong thì rời đi, tôi hỏi lão Yên thấy chuyện này như thế nào.

"Hừ, tôi nghĩ rằng đám người này có lẽ chưa từng đi đến mộ của Trịnh Nhất Tẩu." Lão Yên tiếp tục cười: "Chuyện này thú vị rồi đây."

Tôi thoáng suy nghĩ cũng hiểu được ý của ông ấy, người của thôn Phong Thu có lẽ biết vị trí của mộ Trịnh Nhất Tẩu nhưng thật ra chưa từng tới.

Nếu không thì một cao thủ như lão Trịnh Thúc làm sao lại liên tục đụng vào chứa ngại trên đường đi.

Những kẻ đó có lẽ đã tự dựng nên câu chuyện dựa vào mộ cổ để kiếm cơm, giờ nghĩ lại thôn Phong Thu cũng không giống những thôn làng bình thường khác, trong làng cũng không có một món hàng xa xỉ, nơi này thật không giống một nơi giàu có.

Vậy bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Tôi giật mình nhìn về phía lão Yên, chẳng nhẽ người của thôn Phong Thu muốn thông qua chúng tôi để tìm ra mộ của Trịnh Nhất Tẩu?

Nhưng nếu chỉ dựa vào đám người trên thuyền thì họ nhất định không thể uy hiếp chúng tôi được, thế là tôi lùi về phía sau, nhìn biển trời mênh mông chỉ có chiếc thuyền này.

Lão Yên vỗ vai tôi rồi bảo đừng nhìn nữa, đến lúc thì họ sẽ tự lộ ra mục đích thật sự thôi.

Lão Trịnh Thúc nói không sai, vào buổi chiều khoảng ba giờ chúng tôi đã có thể nhìn thấy một hòn đảo nhỏ, đứng từ xa nhìn chỉ thấy một mảng xanh của cây cối, nhóm Trịnh lão nhị kích động nói đó chính là mộ của tổ tiên.

Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm về phía họ, dáng vẻ đó thật sự không giống là người đã từng đến nơi này.

Chắc bởi do cái nhìn của tôi mà nhóm Trịnh lão nhị cũng dừng cười, phân bua rằng đã lâu bọn họ chưa quay lại nơi này vì thế không biết mộ của tổ tiên bây giờ như thế nào.

Tôi không đáp lời, nhìn con thuyền ngày càng tiến đến gần hòn đảo, trong lòng cũng trở nên kích động.

Đến bốn giờ rưỡi, lão Trịnh Thúc ném mỏ neo xuống một bờ cát tương đối bằng phẳng.

Chúng tôi chuẩn bị xuống thuyền thì lão Trịnh Thúc lại nói trời sắp tối hay là chờ tới sáng mai, cũng không biết trên đảo có thứ gì không, không nên đi lên đảo vào ban đêm.

Lão Yên tuy cũng thuận theo, nhưng cũng không khỏi bất ngờ nói: "Mọi người không phải đã đến nơi này nhiều lần rồi sao? Trên đảo có thứ gì cũng nên nói với chúng tôi chứ?"

"Tôi cũng không lừa gạt mọi người, chúng tôi mang trên người nhiệm vụ của quốc gia, phải lấy từ trong ngôi mộ này một món đồ, đương nhiên điều kiện là vật này phải thật sự tồn tại."

Lão Yên vuốt tay, cười nói: "Chúng tôi chính là một đám người, vì một vật không rõ ràng mà phải chạy đôn chạy đáo."

Trò chuyện hồi lâu mọi người đều giữ những nghi ngại của riêng mình, lời nói thật giả khó phân, ai cũng không chiếm được chút lợi gì, thế là dứt khoát không nói nữa, ai nấy trở về phòng đi ngủ.

Một đêm tĩnh lặng, ngày thứ hai mặt trời vừa chiếu rọi chúng tôi theo thứ tự rời thuyền, bước lên trên hòn đảo xinh đẹp nhưng đầy rẫy nguy hiểm này.

Tôi thử gọi cô Tứ vài lần, nhưng đều không thấy trả lời, điều này khiến tôi có chút lo lắng. Lúc này lão Yên tới nói với tôi, đến lúc thì cô Tứ sẽ tỉnh thôi.

Tôi cũng không có biện pháp nào khác vì thế chỉ có thể đi theo đám người lão Yên xuống thuyền.

"Nơi này có phong cảnh không tệ nha!" Nha Tử cảm khái nói, anh ta cứ tưởng rằng nơi này sẽ là một hòn đảo không có chút sự sống nào.

Thật ra thì ở những nơi có những ngôi mộ cổ trái lại sẽ càng xanh tươi, nguyên nhân có chút buồn nôn là vì cơ thể người cũng chính là một loại phân bón tốt.

Lão Yên để cho lão Trịnh Thúc dẫn đường, những người đằng sau mặt đầy vẻ khó xử. Ở trên biển thì còn được chứ lên đảo liền bó tay, để cho ông ấy dẫn đường thì cũng giống như kẻ mù mà thôi.

"Lão Trịnh, tôi cũng không muốn giả vờ giả vịt nữa, nói thật đi người của thôn Phong Thu đã tới ngôi mộ cổ này chưa?" Lão Yên thẳng thừng nói.

Lão Trịnh Thúc không nghĩ tới lão Yên sẽ nhắc tới chuyện này, gương mặt có chút lúng túng, nhưng chẳng đợi ông ấy phản hồi thì lão Yên đã tiếp tục nói, nếu như đã từng tới thì xin phiền mấy người chỉ đường, nếu chưa từng tới đây thì cũng hãy nói thật vì chúng tôi không có nghĩa vụ phải giúp mấy người tìm mộ.