Chương 784 Ngọc Cửu Long
****6:
"Lão Trịnh Thúc, chú nói cho bọn họ biết đi!" Trịnh Ngàn nóng nảy nói anh ta từ đầu đã không chịu nổi, gì mà người giữ mộ, ràng buộc họ cả trăm năm nhưng một xíu lợi ích cũng không có, làng chài bây giờ cũng chỉ là một cái vỏ rỗng.
Lão Trịnh Thúc tái mặt, hồi lâu mới thở dài nói: "Trưởng thôn hồ đồ, cho rằng chúng tôi có thể lừa gạt được mọi người, chúng tôi cũng đã sớm nói rằng mọi người cũng không phải là người có thể dễ dàng bị lừa vậy mà bọn họ không tin."
Sự thật đúng là gia tộc họ Trịnh là người giữ mộ, dù vậy không phải ai cũng biết vị trí của mộ Trịnh Nhất Tẩu, vị trí cụ thể chỉ có những người đảm nhiệm chức trưởng thôn mới rõ.
Nhưng người trưởng thôn trước đó đột nhiên qua đời, chưa kịp nói cho vị trưởng thôn kế tiếp biết vị trí, vậy là người dân của thôn Phong Thu năm sáu chục năm trở lại đây coi như đã mất đầu mối về ngôi mộ của tổ tiên.
Lời của trưởng thôn cũng không thể coi là giả hoàn toàn, ông ấy chẳng qua là đem chuyện của đời trước nói thành của đời này mà thôi.
"Chúng tôi nhất định phải tìm được ngôi mộ đó, nếu không thật sự sống không nổi!" Lão Trịnh Thúc thở dài, nói rằng mỗi tháng bọn họ dựa vào ngày lễ Long Vương mà bắt được rất nhiều cá, người trong thôn cũng suy đoán rằng nơi bắt cá cách mộ không xa chỉ là chưa từng thấy qua.
Tôi nghi ngờ hỏi ông ấy sao lại không sống nỗi, dựa vào bắt cá mà sống không phải cũng rất tốt?
Lão Trịnh Thúc mặt mày sa sút, cuốn tay áo lên lộ ra một mảng lớn vảy đen ở trên người: "Anh bạn nhỏ, trước đây cậu cũng đã phát hiện, trên người dân làng ai cũng có thứ giống như vảy cá này."
Vảy cá này không biết từ bao giờ đã xuất hiện trên người của người dân thôn Phong Thu khiến họ phải chịu đựng biết bao đau đớn, hơn nữa trưởng thôn còn phát hiện ra độ tuổi trung bình của người dân cũng ngày cảng giảm.
Trưởng thôn suy đoán những điều này chắc chắn có liên quan đến thân phận người giữ mộ của bọn họ, vì vậy mới tin rằng tìm được mộ của Trịnh Nhất Tẩu mới có thể phá giải lời nguyền kinh khủng này.
Lão Trịnh Thúc nhận nhiệm vụ này, nói rằng dẫu sao thì ông ấy cũng chuẩn bị xuống lỗ, sống chết cũng không hề gì, chỉ tội nghiệp đám trẻ trong thôn, cũng không thể để họ cùng chết được.
"Vậy sao các người không tự đi tìm?" Lão Yên thấy vậy càng thắc mắc.
Tuy rằng đoạn đường này có không ít chuyện kỳ quái, nhưng hòn đảo này cũng không phải hoàn toàn bí mật, chí ít thì vào đoạn sương mù dày đặc lão Trịnh Thúc vẫn có thể biết được đường đi.
Lão Trịnh Thúc sa sút tinh thần, than một tiếng dài: "Chúng tôi sao lại không đi tìm chứ?"
Những năm qua bọn họ dồn lực tìm kiếm mộ của Trịnh Nhất Tẩu, những đường đi có được đều là do nhiều lần tìm kiếm, thế nhưng mỗi lần đi vào màn sương mù lại càng lạc hướng.
Nhưng tôi nhớ lúc trước cũng là do lão Trịnh Thúc nói với chúng tôi là đã đến nơi.
"Chúng tôi dù gì cũng là người canh giữ mộ, cho dù bản thân không nắm được tin tức gì quan trọng thì cũng có thể ráng gom góp chút manh mối. Đi ra khỏi vùng sương dày đặc cũng nhận ra một chút tín hiệu." Lão Trịnh Thúc nói.
Tôi gật đầu, mặc dù những chuyện như cảm quan khó mà lý giải nhưng đối với một gia tộc truyền thừa qua nhiều thế hệ thì việc có được năng lực này cũng không phải là không thể.
Nhưng rốt cuộc điều này cũng không quan trọng lắm, quan trọng nhất là sau khi lên đảo thì phải tìm mộ thay vì trực tiếp đến đó.
Đây là một hòn đảo biệt lập, nhìn cũng không lớn, nhưng lên đảo rồi mới biết thật ra nó cũng không nhỏ, sợ là phải bỏ nhiều thời gian tìm kiếm cũng chưa chắc tìm được.
Tôi nhìn lão Yên, ông ấy không hỏi nữa, chỉ cười khổ: "Nếu lúc trước ở trong thôn các người nói với chúng tôi thì còn có thêm thời gian để chuẩn bị đầy đủ, nhưng với tình hình hiện tại thật sự không có cách nào đảm bảo..."
"Trưởng thôn nói rằng trên người các cậu có mùi thổ phu tử, nhất định có thể cứu được đám người chúng tôi."
Mặc dù việc lão Trịnh Thúc cầu cứu chúng tôi không phải là giả dối, nhưng trong lòng tôi lại không thoải mái lắm.
Còn nhớ lúc ở trong thôn đám người này đã khẳng định bọn họ đã bố trí mọi việc xong xuôi, không có gì nguy hiểm. Cuối cùng lại thành chúng tôi bị bán còn phải đếm tiền cho bọn họ.
Lão Trịnh Thúc cũng có chút ngượng ngùng, nói bọn họ không biết thân phận của chúng tôi là gì, cũng không biết nên bắt đầu mở miệng từ đâu.
Dù sao thì các chuyên gia tới đây cũng có mục đích chung là ngôi mộ cổ này, một khi mở miệng cũng khó mà nói cho cặn kẽ, vậy chi bằng thử thăm dò một lần.
Thấy chúng tôi ở trong đất đào tới đào lui nhưng lại không giống như chuyên gia môi trường, vì vậy mới bạo gan đánh liều.
"Chuyện này tôi xin đại diện cả thôn xin lỗi mọi người." Lão Trịnh Thúc xoa xoa tay.
Lão Yên xua tay bảo chuyện gì qua rồi thì cho qua luôn đi, điều quan trọng nhất hiện giờ là phải tìm ra mộ của Trịnh Nhất Tẩu, những thứ khác về sau hãy nói.
Lão Trịnh Thúc cũng biết nặng nhẹ vì vậy liền nói cho chúng tôi những thứ tài liệu còn lưu trữ lại. Nghe nói trước đây cũng từng có người đến đây nhưng có thể mang cổ vật về thì không nhiều, có người sau khi trở lại còn hoá điên, đây cũng là lý do vì sao không ai biết được vị trí cụ thể...