← Quay lại trang sách

Chương 785 Ngọc Cửu Long

Lão Yên lên nòng súng, nhìn về hướng chúng tôi rồi ra hiệu bằng một số động tác tay, chúng tôi ai cũng hiểu được thế là vây người dân của thôn Phong Thu vào trung tâm rồi bắt đầu tìm đường.

Hòn đảo cô quạnh này không biết đã bao lâu rồi không có người đến, khắp nơi đều là cây cối rậm rạp, đến một lối mòn cũng chẳng có, trước mắt chúng tôi cũng không biết nên làm gì.

"Trường An, cậu nhìn thử xem." Lão Yên hất cằm về một hướng.

Trong lòng tôi dấy lên chút căng thẳng, đây là đang kiểm tra trình độ của tôi.

Hắc Linh Tinh Quan giỏi nhất là tìm vị trí, hôm nay lại vào đúng địa hình mà Mô Kim, Phát Khâu, Bàn Sơn, Tá Lĩnh đều không thể làm gì được, chỉ có Tinh Quan mới có thể thi triển thủ đoạn.

Tôi nhắm hai mắt để lòng dịu lại, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra nhìn lên bầu trời, hiện tại mặt trời chỉ vừa mới lên vẫn còn năm ngôi sao ẩn hiện trên bầu trời, nhưng dù không lộ rõ thì bấy nhiêu cũng đủ rồi.

Năm ngôi sao này cùng với mặt trời tụ lại, gần giống như lấy mặt trời làm trung tâm, mà vị trí này chính là vị trí chủ cung.

Tôi nhìn vị trí đó chiếu rọi xuống hòn đảo này, ước chừng ngã về phía Tây, tôi nhướng mày, thế nhưng lại không giống vị trí chủ cung.

Ý nghĩa này chợt loé lên khiến tôi hiểu rõ mọi chuyện, vào thời điểm xây mộ người ta đã cân nhắc đến việc thuỷ triều lên xuống vì vậy phía Tây chính là nơi dòng thuỷ triều ảnh hưởng ít nhất.

"Bên này!" Tôi quả quyết nói.

Lão Yên vui mừng vỗ vai tôi, Côn Bố thì thả ra ảnh cổ dò đường, điều này khiến đám người lão Trịnh Thúc há mồm trợn mắt, nhiều lần muốn hỏi nhưng lại không biết phải hỏi gì, chỉ cẩn thận chờ đợi chúng tôi.

Sau khi đã xác định xong hướng đi lão Yên liền quay đầu dặn dò lão Trịnh Thúc: "Tôi cũng không trông đợi mấy người có thể giúp được gì, tốt nhất là hạn chế gây rối, nếu không thì..."

"Sẽ không đâu, chúng tôi sẽ không làm phiền." Không đợi lão Yên nói xong, lão Trịnh Thúc đã lắc đầu nguầy nguậy, nói rằng chuyện này có liên quan đến tính mạng của bọn họ, vì thế dù ra sao cũng sẽ không mờ mắt mà phá rối.

Tôi không cảm thấy vậy, kỳ thật lúc xuống mộ bản thân bọn họ chính là một phiền phức.

Chúng tôi còn phải trông chừng giáo sư Hứa và lão Hạ, hiện tại lại thêm năm người nữa, với tình hình này thì sức chiến đấu cũng giảm dần đều. Mà dù cho bọn họ không chủ động gây rối thì khi gặp nguy hiểm cũng đủ khiến người ta đau đầu.

Nhưng việc đã đến nước này chúng tôi cũng không thể để cho bọn họ ở trên thuyền chờ, đến lúc đó họ giở trò tiểu nhân gì đó cũng chẳng ai biết được.

Ảnh cổ rất nhanh đã trở về bò vào tay áo của Côn Bố, anh ta từ đằng sau tiến lên phía trước, những bụi cây giống như chỉ còn lại vỏ rỗng trong chốc lát đã tạo thành một con đường.

Lão Yên lên nòng súng, nhìn về hướng chúng tôi rồi ra hiệu bằng một số động tác tay, chúng tôi ai cũng hiểu được thế là vây người dân của thôn Phong Thu vào trung tâm rồi bắt đầu tìm đường.

Hòn đảo cô quạnh này không biết đã bao lâu rồi không có người đến, khắp nơi đều là cây cối rậm rạp, đến một lối mòn cũng chẳng có, trước mắt chúng tôi cũng không biết nên làm gì.

"Trường An, cậu nhìn thử xem." Lão Yên hất cằm về một hướng.

Trong lòng tôi dấy lên chút căng thẳng, đây là đang kiểm tra trình độ của tôi.

Hắc Linh Tinh Quan giỏi nhất là tìm vị trí, hôm nay lại vào đúng địa hình mà Mô Kim, Phát Khâu, Bàn Sơn, Tá Lĩnh đều không thể làm gì được, chỉ có Tinh Quan mới có thể thi triển thủ đoạn.

Tôi nhắm hai mắt để lòng dịu lại, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra nhìn lên bầu trời, hiện tại mặt trời chỉ vừa mới lên vẫn còn năm ngôi sao ẩn hiện trên bầu trời, nhưng dù không lộ rõ thì bấy nhiêu cũng đủ rồi.

Năm ngôi sao này cùng với mặt trời tụ lại, gần giống như lấy mặt trời làm trung tâm, mà vị trí này chính là vị trí chủ cung.

Tôi nhìn vị trí đó chiếu rọi xuống hòn đảo này, ước chừng ngã về phía Tây, tôi nhướng mày, thế nhưng lại không giống vị trí chủ cung.

Ý nghĩa này chợt loé lên khiến tôi hiểu rõ mọi chuyện, vào thời điểm xây mộ người ta đã cân nhắc đến việc thuỷ triều lên xuống vì vậy phía Tây chính là nơi dòng thuỷ triều ảnh hưởng ít nhất.

"Bên này!" Tôi quả quyết nói.

Lão Yên vui mừng vỗ vai tôi, Côn Bố thì thả ra ảnh cổ dò đường, điều này khiến đám người lão Trịnh Thúc há mồm trợn mắt, nhiều lần muốn hỏi nhưng lại không biết phải hỏi gì, chỉ cẩn thận chờ đợi chúng tôi.

Sau khi đã xác định xong hướng đi lão Yên liền quay đầu dặn dò lão Trịnh Thúc: "Tôi cũng không trông đợi mấy người có thể giúp được gì, tốt nhất là hạn chế gây rối, nếu không thì..."

"Sẽ không đâu, chúng tôi sẽ không làm phiền." Không đợi lão Yên nói xong, lão Trịnh Thúc đã lắc đầu nguầy nguậy, nói rằng chuyện này có liên quan đến tính mạng của bọn họ, vì thế dù ra sao cũng sẽ không mờ mắt mà phá rối.

Tôi không cảm thấy vậy, kỳ thật lúc xuống mộ bản thân bọn họ chính là một phiền phức.

Chúng tôi còn phải trông chừng giáo sư Hứa và lão Hạ, hiện tại lại thêm năm người nữa, với tình hình này thì sức chiến đấu cũng giảm dần đều. Mà dù cho bọn họ không chủ động gây rối thì khi gặp nguy hiểm cũng đủ khiến người ta đau đầu.

Nhưng việc đã đến nước này chúng tôi cũng không thể để cho bọn họ ở trên thuyền chờ, đến lúc đó họ giở trò tiểu nhân gì đó cũng chẳng ai biết được.

Ảnh cổ rất nhanh đã trở về bò vào tay áo của Côn Bố, anh ta từ đằng sau tiến lên phía trước, những bụi cây giống như chỉ còn lại vỏ rỗng trong chốc lát đã tạo thành một con đường.

****7:

"Đi thôi, mọi người cảnh giác lên." Lão Yên vung tay, giáo sư Hứa và Nha Tử đi trước, tiếp theo đó là người của thôn Phong Thu, lão Yên đi sau, kế tiếp là lão Hạ và cuối cùng là tôi.

Sức chiến đấu thật sự là quá yếu....

Nhìn đội hình phía trước khiến tôi nhức nhức cái đầu, nếu ở trung tâm mà xảy ra chuyện gì thì những người ở phía trước lẫn phía sau đều khó có thể cứu được kịp thời, dẫn đến toàn quân chết hết.

Nhưng cũng là bất đắc dĩ, tôi cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn.

Chúng tôi đi cũng không nhanh, cũng do thể lực của đám người lão Trịnh Thúc không theo kịp, đi một đoạn chừng một hai tiếng là đã muốn nghỉ. Đặc biệt là lão Trịnh Thúc, dù gì thì tuổi cũng đã lớn đến giữa trưa thì người cũng mềm nhũn luôn, cơ bản là không đi nổi.

"Nghỉ ngơi tại chỗ." Lão Yên nhìn ông ấy một cái, tôi và Nha Tử nhanh chóng dọn dẹp ra một chỗ để mọi người nghỉ ngơi.

Lão Trịnh Thúc đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển: "Tôi ở trong thôn cũng được coi là người có sức khỏe tốt, nhưng không ngờ đem ra so với mọi người thì giống như là trẻ con vậy, người với người sao lại khác biệt vậy chứ."

Chúng tôi nghe vậy liền bật cười, Nha Tử lại không biết lớn nhỏ đặt mông ngồi bên cạnh lão Trịnh Thúc rồi còn khoác tay lên người ông ấy: "Tôi nói lão Trịnh Thúc này, chú không biết đâu, người bình thường như mọi người sao có thể so bì thể lực với những kẻ kỳ lạ như chúng tôi.

Chú nhìn thấy cái tên mặc quần áo đen thùi lùi kia không? Trong tay áo của anh ta toàn là cổ trùng, chậc chậc, còn cái tên mặc đồ rằn ri bên kia, trên lưng còn cõng một con yêu quái đấy." Nha Tử lừa lão Trịnh Thúc khiến cho ông ấy nhìn chúng tôi có chút hoảng loạn.

Tôi im lặng nhìn miệng lưỡi lắt léo của Nha Tử, tinh thần của anh ta cũng thật tốt, mặc dù thể lực của tôi tốt hơn nhưng đi đường suốt một buổi sáng cũng không còn sức để mở miệng nói chuyện.

Thế mà anh ta vẫn tung tăng nhảy nhót, nếu không phải muốn giúp đỡ đám người lão Trịnh Thúc thì cũng sẽ không dừng lại nghỉ ngơi.

"Còn cậu thì sao?" Lão Trịnh Thúc thận trọng hỏi, len lén nhích ra xa Nha Tử.

Nha Tử hơi sửng sốt, sau đó cười đểu nói: "Chú đoán xem vì sao tôi lại luôn đeo kính râm?"

Lão Trịnh Thúc bị hù sợ nhưng vẫn hỏi anh ta vì sao.

"Bởi vì..." Nha Tử làm bộ muốn hạ kính xuống, kéo dài âm thanh: "Mắt của tôi là màu đỏ, chậc chậc, chú có biết mắt gì là mắt đỏ không?"