← Quay lại trang sách

Chương 787 Ngọc Cửu Long

****8:

Tôi đỡ Nha Tử ngồi dậy, vẻ mặt anh ta dần trở lại bình thường, lão Yên hỏi anh ta vừa chạm vào thứ gì?

Anh ta chỉ lắc đầu tỏ ý không biết, chỉ thấy trên lưng vừa ngứa vừa đau. Lúc đầu tưởng rằng không nghiêm trọng nên chỉ gãi qua loa, cho đến khi tôi vỗ vào lưng mới thấy đau như kim châm muối xát, mới nhận ra điều khác thường.

Lão Yên sờ cằm, nhìn bốn phía xung quanh chúng tôi đều toàn là cây cỏ, ngoài ra cũng không có gì thứ gì kỳ lạ.

Giáo sư Hứa nói có khi là do côn trùng có độc cắn, trong chốn rừng thiên nước độc này thì điều đó cũng không có gì lạ, hơn nữa có thể loại côn trùng này rất nhỏ vì thế không thấy được cùng là điều bình thường.

Tôi nghi ngờ nói: "Vậy cớ gì chỉ mỗi mình Nha Tử bị cắn, còn người khác thì lại không sao."

"Ai biết được chứ, có thể do thằng nhóc này có da thịt mềm mịn đến côn trùng cũng thích." Lão Hạ cười khà khà.

Nha Tử tức giận trợn mắt nhìn ông ấy, nhưng lão Hạ cũng không sợ hãi, mắt thấy anh ta hiện giờ không có sức lực trả đũa nên tha hồ nói đểu anh ta.

Giáo sư Hứa nhìn không được nữa liền kêu lão Hạ đừng so đo với trẻ nhỏ.

"Lão Hứa này, lúc thằng nhóc nhà ông chọc ghẹo tôi sao không thấy ông nói một lời nào, giờ tôi chỉ mới nói cậu ta có một câu mà ông đã đứng ra bảo vệ vậy rồi?" Lão Hạ tiếp tục trêu ghẹo.

Giáo sư Hứa dang tay, hiếm khi mở lời đùa giỡn: "Ai bảo Nha Tử là đứa trẻ nhà tôi, còn ông thì già rồi, nếu ông cũng là đứa trẻ nhà tôi thì tôi cũng che chở cho ông."

Lão Hạ bị đánh bại đáp: "Được được được, hai thầy trò các người đều cùng một giuộc cả, đều là đồ khốn kiếp."

Lão Yên không có tâm trạng nghe hai người họ trêu ghẹo lẫn nhau, ở trên cây lẳng lặng tìm kiếm, một lúc sau mới thở dài nói không tìm thấy manh mối gì.

Nếu là côn trùng thì ít nhất cũng phải để lại dấu vết, trong đất, trên cây, trên lá đều không có gì cả, nơi này không giống là nơi sẽ có côn trùng. Nhiều nhất cũng chỉ có vài ba con châu chấu, mà loại côn trùng này sẽ không gây ra tình trạng như Nha Tử đang chịu.

"Côn Bố, cậu ở bên đó có thấy gì không?" Lão Yên vội vàng hỏi.

Sắc mặt Côn Bố không tốt lắm trả lời: "Cổ trùng còn chưa trở lại sợ là đã gặp phải thứ gì đó."

Tôi nghe xong trong lòng liền trầm xuống, những cổ trùng mà Côn Bố dùng rất ít khi không trở về được, một khi xuất hiện loại tình huống này thì đều là những thứ cực kỳ nguy hiểm đang chờ ở phía trước.

Nha Tử nói cũng có thể là do có côn trùng nào đó thích anh ta nên mới đánh ký hiệu lên người anh ta, dù sao cũng không phải bệnh tình nghiêm trọng, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi nhanh chóng lên đường không nên làm chậm trễ thời gian.

"Con còn có tâm tư đùa giỡn hả!" Giáo sư Hứa khẽ quát: "Nơi này có biết bao nhiêu nguy hiểm, chỉ một vết thương nhỏ cũng đủ chết người, vì vậy không thể xem thường."

Nha Tử gật đầu liên tục phân bua rằng anh ta không có xem thường điều này, chẳng qua là thấy không khí quá ngưng trọng nên mới muốn phân tán sự chú ý thôi.

Giáo sư Hứa không muốn nói lý với anh ta nữa, chỉ chăm chăm chú ý đến trạng thái ở phía Côn Bố.

"Có động tĩnh." Năm phút sau, Côn Bố đột nhiên kêu lên một tiếng.

Xì, xì, xì, xì...

Mọi người đều nín thở, đến nỗi âm thanh của cổ trùng đang bò tới cũng có thể nghe được, nhưng âm thanh này lại không giống bình thường.

Tôi giương mắt nhìn về phía Côn Bố, sắc mặt anh ta thay đổi nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ, tuy nhiên ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.

Một con rắn vàng lảo đảo bò tới, còn chưa kịp tới chỗ của Côn Bố thì anh ta đã nhanh tay đón lấy nó rồi đặt bên tai lắng nghe, một lúc sau sắc mặt cũng bắt đầu ngưng trọng...

"Bị tấn công."

Rắn vàng là cổ trùng có lực chiến cực mạnh, thứ gì mới có thể tấn công được nó chứ, quan trọng là có vẻ phần thắng đang nghiêng về phía thứ đó.

Côn Bố lạnh mặt: "Tôi cũng không rõ, nhưng có thể xác định thứ đó đang ở gần đây, nếu không thì với tình trạng bị thương như thế thì rắn vàng không thể bò trở lại được."

"Tìm đi." Lão Yên nhanh chóng quyết định.

Giáo sư Hứa và lão Hạ ở lại chăm sóc Nha Tử, tôi và lão Yên chia nhau đi tìm.

Côn Bố nhắc nhở chúng tôi rằng thứ kia đang ở trong phạm vi chừng 30 mét trở lại, nhìn theo hướng bò của cổ trùng thì chắc hẳn là ở phía Đông vì vậy cố gắng không phân tán quá xa vị trí đó.

Lão Yên nghe vậy liền nói với tôi: "Nếu vậy thì cùng nhau tìm."

Hòn đảo biệt lập này có thể đã mấy chục năm rồi không có bóng người nào, bụi cỏ và khu rừng vô cùng rậm rạp, đi theo hướng Côn Bố đã chỉ, càng đi càng khó khăn.

Chỉ có 30 mét mà tôi và lão Yên lại giống như đi không thấy điểm cuối, nửa ngày mới đi được 2 mét.

"Trường An, cậu nhớ chú ý dưới đất, còn tôi sẽ quan sát trên cây." Lão Yên cắn răng nhấc bước, đầu ngẩng cao.

Tôi ừ một tiếng, cầm một đoạn cây dài mở đường, mỗi lần bước tới liền cố gắng lắng nghe, nhưng đi thêm được năm mét cũng chẳng nghe thấy gì.

Lão Yên cũng không có tiến triển mấy, trên cây cũng chỉ toàn là lá, thỉnh thoảng sẽ gặp một ít loài bò sát đi ngang qua, nhưng đều là loại thường thấy không có tính công kích chứ đừng nói đến việc có thể tạo thành vết thương như trên người Nha Tử.