Chương 788 Ngọc Cửu Long
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi và lão Yên cũng dần đến gần giới hạn 30 mét, trong lòng tôi đột nhiên ớn lạnh. Tôi kéo lão Yên lại, ông ấy nghi hoặc nhìn tôi, bản thân tôi cũng không biết giải thích thế nào, chỉ nói rằng đã nghe được âm thanh sàn sạt, lại còn rất dày đặc.
Lão Yên tập trung lắng nghe, bốn bề yên tĩnh cả tiếng gió cũng không có. Ông ấy nhìn tôi, tôi nóng nảy nói vừa rồi rõ ràng tôi đã nghe thấy, gần đây nhất định có nguy hiểm, phải cẩn thận.
"Ừ." Lão Yên gật đầu, đang muốn đi thì bị tôi kéo lại, vẻ mặt tôi kinh hãi.
Rắn... nhiều đến nổi không đếm được số lượng, trên cành cây, trong bụi cỏ chui ra ngoài chặn đường đi của chúng tôi. Cách nơi lão Yên và tôi đứng yên chỉ khoảng một mét, đến việc tấn công cũng đều bị hạn chế.
Lão Yên cau mày: "Sao chỉ trong chốc lát lại xuất hiện nhiều như vậy?"
"Không phải trong chốc lát, âm thanh sàn sạt lúc nãy tôi nghe thấy là của chúng nó, lão Yên giờ chúng ta làm sao đây?"
Tôi khóc không ra nước mắt, những con rắn này trên người đều có những đường vân sặc sỡ, từng vòng từng vòng như một con mắt đang nhìn, đầu hình tam giác, nhìn bằng mắt thường cũng thấy có chứa kịch độc nếu bị cắn một cái kiểu gì cũng xuống gặp Diêm Vương.
Lão Yên trầm mặc, trong chốc lát cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, tôi buộc mình phải tỉnh táo lại, những con rắn này chưa tấn công vậy chắc chắn là còn thời gian.
Những con rắn này có thể đang xem chúng tôi như những cây cọc, ít nhất thì trước mắt không có địch ý.
Tấn công bằng lửa...
Không được, nếu dùng lửa thì cả cánh rừng này đều bị đốt cháy, đến lúc đó chúng tôi đang ở bên trong cũng khó tránh thoát.
Dùng độc...
Tôi chợt lóe lên ý nghĩ này, mặc dù đám rắn này đông đảo nhưng phấn độc của Côn Bố còn nhiều hơn, chỉ cần lặng yên không tiếng động dùng mấy túi là có thể tiễn bọn chúng về trời.
Tôi chậm rãi làm ra mấy động tác tay hỏi lão Yên có mang bộ đàm không?
Cũng may ông ấy không làm tôi thất vọng, trang bị mang theo tương đối đầy đủ, từ trong túi móc ra bộ đàm. Tôi thấp giọng nói ông ấy liên lạc với Côn Bố, bảo anh ta chớ rút dây động rừng, lặng lẽ mang thuốc độc tới đối phó bọn này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi và lão Yên cũng dần đến gần giới hạn 30 mét, trong lòng tôi đột nhiên ớn lạnh. Tôi kéo lão Yên lại, ông ấy nghi hoặc nhìn tôi, bản thân tôi cũng không biết giải thích thế nào, chỉ nói rằng đã nghe được âm thanh sàn sạt, lại còn rất dày đặc.
Lão Yên tập trung lắng nghe, bốn bề yên tĩnh cả tiếng gió cũng không có. Ông ấy nhìn tôi, tôi nóng nảy nói vừa rồi rõ ràng tôi đã nghe thấy, gần đây nhất định có nguy hiểm, phải cẩn thận.
"Ừ." Lão Yên gật đầu, đang muốn đi thì bị tôi kéo lại, vẻ mặt tôi kinh hãi.
Rắn... nhiều đến nổi không đếm được số lượng, trên cành cây, trong bụi cỏ chui ra ngoài chặn đường đi của chúng tôi. Cách nơi lão Yên và tôi đứng yên chỉ khoảng một mét, đến việc tấn công cũng đều bị hạn chế.
Lão Yên cau mày: "Sao chỉ trong chốc lát lại xuất hiện nhiều như vậy?"
"Không phải trong chốc lát, âm thanh sàn sạt lúc nãy tôi nghe thấy là của chúng nó, lão Yên giờ chúng ta làm sao đây?"
Tôi khóc không ra nước mắt, những con rắn này trên người đều có những đường vân sặc sỡ, từng vòng từng vòng như một con mắt đang nhìn, đầu hình tam giác, nhìn bằng mắt thường cũng thấy có chứa kịch độc nếu bị cắn một cái kiểu gì cũng xuống gặp Diêm Vương.
Lão Yên trầm mặc, trong chốc lát cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, tôi buộc mình phải tỉnh táo lại, những con rắn này chưa tấn công vậy chắc chắn là còn thời gian.
Những con rắn này có thể đang xem chúng tôi như những cây cọc, ít nhất thì trước mắt không có địch ý.
Tấn công bằng lửa...
Không được, nếu dùng lửa thì cả cánh rừng này đều bị đốt cháy, đến lúc đó chúng tôi đang ở bên trong cũng khó tránh thoát.
Dùng độc...
Tôi chợt lóe lên ý nghĩ này, mặc dù đám rắn này đông đảo nhưng phấn độc của Côn Bố còn nhiều hơn, chỉ cần lặng yên không tiếng động dùng mấy túi là có thể tiễn bọn chúng về trời.
Tôi chậm rãi làm ra mấy động tác tay hỏi lão Yên có mang bộ đàm không?
Cũng may ông ấy không làm tôi thất vọng, trang bị mang theo tương đối đầy đủ, từ trong túi móc ra bộ đàm. Tôi thấp giọng nói ông ấy liên lạc với Côn Bố, bảo anh ta chớ rút dây động rừng, lặng lẽ mang thuốc độc tới đối phó bọn này.
****9:
Bộ đàm phát ra âm thanh tích tích tích khiến cho bầy rắn xôn xao bò về phía chúng tôi, tôi vội vàng ra hiệu cho lão Yên tắt máy, sau đó tắt luôn nguồn điện của bộ đàm đề phòng Côn Bố gọi lại.
Mặc dù Côn Bố có thể cứu mạng nhưng chưa nói tới việc liên lạc được với anh ta thì âm thanh từ cái máy này cũng đủ khiến chúng tôi bị đám rắn kia chơi chết.
"Dùng điện thoại vô tuyến." Tôi làm khẩu hình miệng.
Lão Yên ra dấu ý nói âm thanh của điện thoại vô tiếng còn ồn hơn, như vậy thì càng khiến đám rắn rối loạn.
Trong nháy mắt tôi hoàn toàn tuyệt vọng, vừa rồi tôi hỏi ông ấy có đem theo bộ đàm không cũng bởi vì điều này, âm thanh của bộ đàm chỉ là nhất thời còn điện thoại vô tuyến thì càng ồn hơn, kéo dài lâu hơn.
"Trường An, lát nữa nghe được tín hiệu thì cậu lập tức chạy." Lão Yên thấp giọng nói.
Tôi khiếp sợ nhìn về phía ông ấy, nghe giọng điệu thì có vẻ ông ấy biết cách đối phó với đám rắn này, nhưng không thể mang tôi theo cùng được, vì vậy mới kêu tôi lập tức chạy trốn, ông ấy mới có thể động thủ được.
Tôi cười khổ nói với ông ấy rằng đừng coi tôi là kẻ ngu chứ?
"Cậu phải tin tôi." Lão Yên trịnh trọng nói, trong lúc nhất thời tôi không thể phán đoán được điều ông ấy nói là thật hay giả.
Nhưng trước mắt có lẽ tôi nghiêng về giả thuyết ông ấy đang nói dối hơn bởi vì nếu có biện pháp có tôi cùng nhau phối hợp không phải càng tốt hơn sao?
Lão Yên nóng nảy, nói tôi đừng làm mất thời gian nếu không lát nữa phương pháp này liền trở nên vô dụng.
Tôi nhìn ông ấy, sau đó thấp giọng nói: "Tốt nhất là ông đừng lừa gạt tôi, nếu ông xảy ra chuyện gì, sau khi tôi đưa mọi người rời khỏi đảo thì tôi cũng không sống tiếp được nữa, dù sao tôi cũng không còn vướng bận."
"Ha ha, tên nhóc nhà cậu cũng đừng lừa tôi, chẳng phải cậu còn có cô Tứ sao?" Lão Yên trêu ghẹo nói.
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, cũng không phải bởi vì ông ấy biết tâm tư của tôi, từ sau khi Nha Tử biết được chuyện này tôi cũng không trông cậy vào việc anh ta có thể giấu mọi người, sở dĩ tôi thay đổi sắc mặt là vì ông ấy biết tôi còn vướng bận, cho nên biết tôi sẽ không đi tìm chết.
Xì xì.
Bầy rắn cử động, lão Yên quát lớn: Chạy!
Nháy mắt tôi đã chạy đi, tránh tránh né né chạy tới chỗ bầy rắn khó mà tiếp cận được.
Có mấy con rắn nghiêng đầu phun ra lưỡi rắn nhìn tôi, tôi từ bên hông lấy ra mấy thanh phi đao đồng thời phóng ra ngoài, sau mấy tiếng cạch cạch liền ghim vào thân thể với đủ loại màu sắc sặc sỡ của bọn chúng.
Những con rắn này có chút linh tính, thấy có mấy con rắn đã bỏ mạng dưới tay tôi liền không dám tiến lên nữa, nhân cơ hội đó tôi nhanh chóng lùi về sau thêm mấy bước nữa, giương mắt nhìn lão Yên bị một đám rắn vây quanh, mà thân pháp của ông ấy cũng vô cùng kỳ diệu, dường như không bị ảnh hưởng gì lớn.
Nhưng thân pháp đó cũng chỉ có thể bảo vệ một mình ông ấy, nếu như tôi còn ở đó rất có thể sẽ làm mọi chuyện xấu đi.