← Quay lại trang sách

Chương 808 Ngọc Cửu Long

Sau khi chữa trị vết thương trên người của giáo sư Hứa xong thì trời đã tối và không thể đi tiếp được nữa, giáo sư Hứa đề nghị mọi người ở chỗ này nghỉ ngơi. Khu vực này là địa bàn của trùng lá, hiện tại chúng tôi đã chế phục được trùng lá nên nơi này ngược lại đã trở thành nơi an toàn nhất, nửa đêm cũng không sợ có dã thú gì.

Tôi và Nha Tử vội vàng gom một đống củi rồi nhóm lửa, lại bắc nồi đun một nồi nước sôi, kêu mọi người tới uống nước sôi ăn lương khô, sau đó mới vây quanh đống lửa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Giáo sư Hứa tập trung toàn bộ sự chú ý vào trùng lá, sau đó lại nhét một vài con vào ống tre, nhưng vì sợ bọn chúng bị ngạt chết nên dứt khoát khoan hai lỗ nhỏ trên ống tre rồi nhét một ít cỏ non vào, tôi nhìn mà buồn cười nên hỏi ông ấy thực sự cho rằng cái đám trùng lá này biết ăn chay sao?

Ông ấy cũng bị tôi chọc cười, nói là bản thân cũng không chắc chắn nên chỉ có thể thử một chút, nếu không được thì bắt mấy con côn trùng cho chúng nó ăn. Nếu có thể mang những thứ này về Yến Kinh thì có thể dùng nó làm tài liệu học thuật, ông ấy đã nhìn thấy rồi mà không mang mấy con trở về, như vậy chẳng phải là đang phung phí của trời sao?

Tôi không hề có chút hứng thú nào với đám côn trùng suýt chút nữa đã ăn thịt tôi, nhưng ngược lại là Nha Tử đã đổi tính, chỉ thấy anh ta chụp vài bức ảnh về trùng lá, sau đó cống hiến chai nước của mình để bỏ con vua trùng kia vào.

“Đáng tiếc là không thể mang theo con vua trùng này.” Giáo sư Hứa nhìn chằm chằm vào ấm nước của Nha Tử, giống như một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào người vợ mới cưới của mình, nhưng trùng hợp là thân thể của cô vợ này lại có chút không dễ chịu, chọc chúng tôi cười ha ha thành tiếng, nhưng cũng không thể không bội phục tinh thần này của ông ấy.

Cánh tay còn đang bị gãy, chỗ nổi mụt vẫn chưa biến mất mà đã giống như người không có việc gì tóm lấy con trùng lá đi nghiên cứu.

Tất nhiên là tôi không có tâm tư giống với ông ấy, dù sao nửa ngày qua đã khiến tôi mệt mỏi đến mức toàn thân như nhũn ra, thế là tôi dứt khoát lấy túi ngủ ra rồi bày tại chỗ cách đống lửa không xa định đi ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại thì tôi đã lập tức kịp phản ứng: “Cô Tứ vẫn chưa về!”

Mọi người đều bị tôi làm cho giật nảy mình, nhưng lão Yên lại cười híp mắt rồi nói: “Cô Tứ có tính cách gì, cậu vẫn chưa rõ sao? Có lần nào ngài ấy đi cùng chúng ta từ đầu đến cuối không, cho nên cậu cứ an tâm đi.”

Tôi chậm rãi gật đầu, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ. Lúc này, cậu bé kia lại đột nhiên cười một tiếng, nói chị gái đó chắc chắn là đi chơi rồi.

“Ai là chị gái chứ?” Tôi sắc bén nhìn nó chằm chằm.

Nhưng nó lại không hề sợ hãi, chỉ lộ ra vẻ kỳ quái mà trả lời. “Không phải chị gái sao? Em thấy người đó rõ ràng là chị gái mà.”

Tôi cười khẩy một tiếng rồi nói: “Nhóc con, nhà của nhóc ở trong thành phố đúng không? Da mịn thịt mềm như vậy thì chỉ có những gia đình giàu có mới có thể nuôi được như thế."

Nó gật nhẹ đầu rồi nói: "Đúng vậy, cha của em là một quan chức cấp cao, cho nên mọi người nhất định phải đưa em về tận nhà, cha của em sẽ cho mọi người rất nhiều, rất nhiều bạc.”

"Cậu bé, cậu tên gì?"

Giáo sư Hứa đang ở một bên nghiên cứu trùng lá đến mức sắp tẩu hỏa nhập ma lại đột nhiên xen vào một câu, khiến tôi vội vàng nhìn sang thì thấy ông ấy nhìn chằm chằm vào cậu bé như có điều suy nghĩ, dáng vẻ giống như đang coi cậu bé thành một món đồ cổ cần nghiên cứu.

Tôi cảm thấy nghi ngờ, nhưng cậu bé lại đột nhiên cười lớn, sau đó trốn sau lưng lão Yên rồi nghịch ngợm lè lưỡi nói: "Muốn biết à? Nhưng tôi không nói cho mọi người biết đâu."

Lão Yên buồn cười xoa đầu cậu bé rồi nói: "Nhóc không nói cho chúng tôi biết thì chúng tôi biết gọi nhóc thế nào đây?"

"Vậy... Mọi người cứ gọi tôi là Hạ Hạ đi, phụ mẫu của tôi đều gọi tôi như vậy." Cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu.

Tôi cảm thấy đầu óc của mình hơi loạn. Mấy từ phụ mẫu và bạc đều cho thấy đứa trẻ này hoàn toàn không thuộc về thời đại này, nhưng dù nó là Hạn Bạt thì liệu nó thực sự có thể nói chuyện và sinh hoạt giống như chúng tôi sao?

Hạ Hạ...

Ngay lúc tôi nhìn vào hành động như một đứa trẻ bình thường của cậu bé này thì suy nghĩ của tôi đột nhiên thay đổi, sau đó tôi liền vẫy tay với nó: "Hạ Hạ, em có buồn ngủ không? Ngủ chung với anh đi.”

“Không, tôi không muốn ngủ với anh, tôi muốn ngủ với ông nội.”

Hạ Hạ nắm lấy cánh tay của lão Yên, lão Yên buồn cười nói người mà nhóc gọi là anh trai là học trò của ông ấy, nhóc lại gọi ông ấy là ông nội, bối phận này có chút rối loạn.

Tôi đau đầu chui vào bên trong túi ngủ, cũng không hề nhìn vẻ mặt của lão Yên như đang trêu chọc cháu trai nhà mình mà chỉ cảm thấy cậu bé này càng ngày càng kỳ quái!

Mặc dù mệt gần chết, nhưng tôi cũng không dám ngủ say, mặc dù xung quanh đều có trùng lá và tuy nói chúng nó đang bị khống chế, nhưng ai biết liệu bọn chúng có đột nhiên bị mất khống chế hay không?