Chương 807 Ngọc Cửu Long
Ầm!
Nhưng không kịp nữa rồi, chiếc lều đập xuống đất kêu lên một tiếng nổ lớn, tiếng gãy xương chói tai truyền đến khiến con mắt của Nha Tử đỏ hoe.
"Bà mẹ nhà mày!" Nha Tử hét lớn một tiếng rồi lấy từ trong túi một chiếc bật lửa ra và định châm lửa thiêu chết những con trùng lá này.
Giáo sư Hứa yếu ớt mở miệng thở dốc, thấp đến mức không thể nghe thấy được, nhưng chúng tôi đều hiểu ông ấy đây là muốn kêu Nha Tử đừng bốc đồng như thế.
Nhưng Nha Tử làm gì còn lý trí nữa, chỉ thấy anh ta ấn xuống cái bật lửa và định đốt lên, nhưng lại bị tôi nhào tới đoạt lấy chiếc bật lửa, anh ta duỗi tay muốn đoạt lại, sức lực lớn đến mức suýt chút nữa đã làm gãy tay tôi.
Tôi tát vào mặt anh ta, khiến chiếc kính râm bị lệch sang một bên và để lộ đôi mắt đã lâu không thấy.
Trong lòng tôi kinh hãi, đôi mắt vốn trong trẻo của anh ta đã mơ hồ có chút sắc đỏ, tôi hoảng loạn ôm chặt lấy eo của anh ta để ngăn anh ta phát điên, rồi cao giọng hét lên: “Anh mẹ nó muốn hại chết mọi người sao? Đám cháy mà lan ra sẽ khiến cho toàn bộ mọi người chạy không thoát, còn nữa, anh đừng quên Dược Quán Tử là vì ai mà chết!"
Nếu anh ta lại phát điên thì làm sao có thể xứng đáng với Dược Quán Tử chứ? Đội trưởng Bạch đã không còn, nếu Nha Tử lại xảy ra chuyện, Dược Quán Tử ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ chết không nhắm mắt.
Động tác giãy giụa của Nha Tử dừng lại một chút, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói một câu rồi bắt đầu bật khóc.
Tôi im lặng không nói, bàn tay đang ôm lấy anh ta cũng hơi buông lỏng, nhưng trong lòng lại cảm thấy bi thương vô hạn. Anh ta nói, vừa rồi anh ta tưởng giáo sư Hứa đã đi rồi, anh ta thực sự cho rằng ông ấy đã ra đi.
"Tôi còn chưa chết đâu, khóc cái gì?" Đột nhiên một giọng nói tràn đầy sức sống truyền đến, theo sau là một cái vỗ mạnh của giáo sư Hứa lên vai của Nha Tử.
Sau đó ông ấy khập khiễng bước sang một bên, cười đắc ý nói: “Cuối cùng tôi cũng có thể trị dứt những thứ đồ chơi tra tấn người này rồi.”
Tôi nhìn xuống chân, chỉ thấy đám trùng lá vừa rồi còn phách lối đến mức hận không thể bổ nhào lên người chúng tôi và muốn gặm chúng tôi không còn một mảnh xương đã nằm bất động giống như trúng thuật định thân, nhưng tôi có thể nhìn ra bọn chúng vẫn chưa chết.
“Bọn chúng bị làm sao vậy? Đột nhiên lập địa thành Phật sao?” Tôi đá một con trùng lá ở trong đó.
Giáo sư Hứa nhe răng trợn mắt xoa lưng, sau đó chỉnh lại cặp kính gọng vàng rồi chậm rãi nói: "Cái này thì không phải, là do tôi đã bắt được thủ lĩnh của bọn chúng nên bọn chúng mới an phận như thế."
Nói xong, ông ấy nâng tay trái lên, một con trùng lá khổng lồ dài bằng một cánh tay của tôi đã bị ông ấy nắm ở trong tay, trông cực kỳ đáng sợ!
Nhưng sự chú ý của Nha Tử lại không hề tập trung vào thứ đã giúp chúng tôi thoát vây, mà lại mang theo tiếng khóc muốn chạm nhưng không dám đụng vào giáo sư Hứa: “Thầy, thầy, trên người của thầy… Vậy phải là sao đây?”
Bởi vì giáo sư Hứa phải bò một vòng ở trên lều, nên những vết cắn của trùng lá đã hoàn toàn thay đổi, những chỗ được bộ đồ lặn che phủ thì chúng tôi không nhìn thấy được, còn những chỗ lộ ra ngoài như cánh tay, cổ và cả mặt đều có vết đỏ.
Những vết đỏ này sưng lên và chồng chất lên nhau khiến tổng thể của ông ấy đều béo một vòng, chưa kể cánh tay phải của ông ấy vẫn còn thõng xuống.
"Lão Hứa..." Lão Yên cũng đỏ mắt nói: "Ông muốn bắt vua trùng thì kêu đại một người trong chúng tôi lên là được, đâu cần để mình đi lên chịu tội lớn như thế?”
Giáo sư Hứa mỉm cười, cho dù bản thân đã chật vật thành cái dạng này rồi mà ông ấy vẫn lộ ra được phong độ nhẹ nhàng và mang theo vài phần kiêu ngạo nói: “Các người bắt không được nó đâu, thứ này là do tôi đã dùng trùng ngữ mà từ từ dụ ra ngoài, cho dù là ai trong số mọi người đi lên thì cũng không kêu nó ra được.”
****1:
Trùng ngữ?
Tôi nghe mà thấy lạ, giáo sư Hứa giải thích rằng mọi thứ trên thế giới này đều có ngôn ngữ giao tiếp riêng của nó. Điểu ngữ, trùng ngữ, thú ngữ tự tạo thành một hệ thống riêng, nếu chúng tôi cẩn thận nghiên cứu và thêm một chút tài năng bắt chước thì muốn lừa bọn chúng cũng không khó.
Đáng tiếc là không có người nào cảm thấy hứng thú với việc này, bọn họ đều cho rằng chỉ có tên điên mới đi nghiên cứu thứ đồ chơi này, cho nên đến nay toàn Trung Quốc cũng chỉ có một mình ông ấy làm được.
Nha Tử cảm thấy áy náy không thôi, nói là mình nên học tập cho tốt.
Giáo sư Hứa vỗ nhẹ vào vai của anh ta: "Hiện tại biết cũng chưa muộn. Lần này trở về Yến Kinh, con nhất định phải đi theo thầy ở lại trong phòng nghiên cứu nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nếu một thân bản lĩnh của con không được khai thác đúng cách thì coi như phế rồi!”
Nha Tử không chút do dự liền đồng ý, nhưng ánh mắt nhìn về phía giáo sư Hứa lại tràn đầy áy náy, đặc biệt là sau khi Côn Bố và Lão Yên kéo giáo sư Hứa đi chữa trị vết thương trên người, dáng vẻ kia của anh ta so với sự nhẫn nại của giáo sư Hứa lại khiến tôi gần như cho rằng người bị thương không phải là giáo sư Hứa mà là anh ta.