← Quay lại trang sách

Chương 810 Ngọc Cửu Long

Lão Trịnh Thúc Lập Tức Phản Đối, Nói Là Bọn Họ Mạo Hiểm Cả Mạng Sống Của Mình Đến Đây Chính Là Vì Muốn Tiến Vào Mộ, Thứ Nhất Là Xem Lăng Mộ Của Tổ Tiên, Thứ Hai Cũng Là Vì Căn Bệnh Kỳ Lạ Ở Trên Người Của Bọn Họ, Nếu Phải Dừng Ở Chỗ Này Thì Sao Cam Lòng?

"Các người cùng đi xuống chỉ tăng thêm gánh nặng cho chúng tôi."

Lão Yên cũng không khách khí với bọn họ: "Nếu không phải chiếu cố các người suốt chặng đường này thì chúng tôi cũng không cần phải bị động hoàn toàn như vậy, chỉ nói mỗi trùng lá lần đó, nếu không có các người thì mấy người chúng tôi đã có thể xông ra ngoài được rồi.”

Lão Trịnh Thúc lập tức phản bác, nói rằng rõ ràng là chúng tôi đã bị trùng lá vây khốn.

"Được rồi Lão Yên, ông đừng nói nữa, chẳng lẽ ông có thể yên tâm để bọn họ ở trên này sao?" Tôi ngăn lão Yên lại vì không muốn gây ra tranh cãi quá nhiều.

Mặc dù đám người lão Trịnh Thúc đã làm chúng tôi bị trì hoãn, nhưng dù sao mộ của Trịnh Nhất Tẩu cũng là mộ tổ tiên của gia tộc họ Trịnh, có lẽ mang theo bọn họ sẽ có chỗ dùng tới.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Sắc mặt của lão Yên nhìn không ra vui buồn, chỉ thấy ông ấy nhìn về phía đám người lão Trịnh Thúc cảnh cáo: “Muốn xuống mộ cũng được thôi, nhưng các người nhất định phải nghe theo chỉ huy, tôi không muốn chỉ vì các người mà làm rối loạn trận tuyến!”

Giọng điệu của ông ấy rất nghiêm khắc, lão Trịnh Thúc muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại bị khí thế bức người của lão Yên làm cho không nói ra được, nên chỉ có thể gật đầu thật mạnh và cam đoan nhất định sẽ không gây thêm rắc rối cho chúng tôi.

Lúc này, lão Yên mới bắt đầu dò xét khu rừng ở trước mặt, trong miệng lẩm bẩm, nhưng tôi biết đây là thuật ngữ của Mô Kim giáo úy bọn họ, có một số tôi nghe hiểu nhưng cũng có một số tôi nghe cũng thấy khó khăn.

Chỉ là tôi lại phát hiện mấy thứ này có điểm tương đồng với nhà họ Lưu, đặc biệt là thứ liên quan đến việc xem sao trời này, bọn nó khá giống nhau chỉ là nhà họ Lưu có sự nghiên cứu kỹ lưỡng hơn mà thôi.

Sau một lúc lâu, lão Yên lấy ra ba điếu thuốc, châm lửa và cắm chúng theo ba hướng khác nhau, sau đó kêu tôi cẩn thận quan sát phương vị của ba sợi khói, có cái gì khác biệt thì báo ngay cho ông ấy.

Tôi chăm chú nhìn điếu thuốc không chớp mắt, làn khói rất nhẹ và mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ thì gần như nhìn không thấy.

Ba làn khói chậm rãi trôi về phía đông nam, tôi lấy ra một tờ giấy mỏng để kiểm tra hướng gió, sau đó phát hiện phương hướng này cũng không có gì sai, nhưng ngay khi vừa định mở miệng nói cho lão Yên nghe thì phương hướng của điếu thuốc bên trái đột nhiên hơi lệch, chậm rãi chuyển từ huớng Đông Nam sang hướng Nam.

Tôi dụi nhẹ mắt, nhưng hai cây còn lại không có gì thay đổi, ngay cả tờ giấy mỏng trên tay cũng không có gì thay đổi.

"Lão Yên, cái này có gì đó quái lạ!" Tôi kích động nói.

Lão Yên lập tức đi tới nhìn xem, sau khi kiểm tra xong thì thần sắc trên gương mặt của ông ấy cũng trở nên kích động, nói là mau đi lấy xẻng Tham Âm*!

(Xẻng Tham Âm: Hay còn gọi là xẻng trinh thám, đây là loại xẻng dùng cho việc thám hiểm ngoài trời, cắm trại.)

Mỗi phần của xẻng Tham Âm dài 30 cm, phần đầu tiên của xẻng là một cái đầu xúc, đây là công cụ được 701 nghiên cứu ra để chuyên dùng cho việc tìm cửa mộ, đầu tiên là dựa vào bản lĩnh của mỗi người để xác định vị trí đại khái của cửa mộ, sau đó dùng xẻng Tham Âm đào xuống từng chút một, đào một nắm đất lên để quan sát màu sắc, ngửi mùi và cuối cùng là xác định được phương hướng cụ thể của cửa mộ.

Xẻng Tham Âm tương tự như xẻng Lạc Dương, nghe nói nó cũng được mô phỏng theo xẻng Lạc Dương, nhưng nó đã có những cải tiến về mặt khoa học. Trên xẻng Tham Âm được gắn thêm một thiết bị đo lường, được dùng để đo đạc độ ẩm và nhiệt độ của đất, từ đó có thể giúp cho các nhà khảo cổ vừa thấy là phát hiện ra manh mối.

Chúng tôi cắm từng đoạn xẻng Tham Âm vào trong đất, sau khi khoảng mười centimet, xẻng không thể tiến về phía trước được nữa thì lão Yên mới gật nhẹ đầu, mà chúng tôi cũng lập tức rút xẻng ra.

Ở chỗ đầu xẻng có một nắm đất màu xám trắng, bên cạnh còn dính thêm một ít đất đỏ. Nhiệt độ hiển thị trên thiết bị đo không thấp, gần giống như trên mặt đất, độ ẩm cũng rất kỳ lạ, mặc dù đã đào xuống sâu hơn ba mét, nhưng độ ẩm ở dưới đó vẫn bằng không.

Lão Yên đặt đất xám trắng ở trong tay rồi chà sát, sau đó lại đưa lên mũi ngửi vài cái, sau một lúc lâu mới gật nhẹ đầu: “Không sai, là cửa mộ, chỉ là phía trước cửa mộ lại được phủ thêm một lớp sơn, sau khi dùng vôi trộn với gạo nếp bịt kín là có thể gia cố cửa mộ."

Sau đó ông ấy lại cằm đất đỏ kia lên, nhưng vừa đưa lên mũi ngửi thì sắc mặt đã thay đổi: “Là máu!

Máu?

Sắc mặt của tôi trở nên tái nhợt, bởi vì việc nhìn thấy vết máu trên mép cửa mộ không phải là dấu hiệu tốt lành gì...

Lão Yên hiển nhiên cũng biết, nhưng ông ấy lại không nói gì mà chỉ suy nghĩ hồi lâu rồi mới cười một tiếng: "Ông đây không tin thứ tà ma này, đào!"

"Lão Yên, đừng bốc đồng." Tôi vội vàng ngăn lão Yên lại, nói là lại hạ thêm một xẻng để nhìn tình huống.