← Quay lại trang sách

Chương 811 Ngọc Cửu Long

Lão Yên rít một hơi rồi gật nhẹ đầu: “Được, hạ xuống đi, nhích sang bên cạnh một centimet, ông đây ngược lại muốn xem đất đỏ này là gì.”

Tôi lập tức kêu Nha Tử vào việc, sau đó lại hạ xẻng xuống lần nữa, nhưng trước khi lấy lên thì chúng tôi đều cảm thấy có hơi lo lắng.

“Lên!" Tôi giương tay lên, Nha Tử cũng chậm rãi thu chiếc xẻng về, tôi nhìn chòng chọc vào xẻng Tham Âm. Sau khi đoạn cuối cùng được lấy ra, trên xẻng xuất hiện một nắm bùn đất màu đỏ đen, mùi tanh đó không cần đưa lên trước mũi thì cũng có thể ngửi được.

Sắc mặt của lão Yên càng đen, tôi nhìn chằm chằm vào cái xẻng hồi lâu rồi mới chậm rãi thở ra một hơi: “Máu trước mộ, quỷ trung vương, đầu va nhau, lập tức vong… Lão Yên, đây không phải là thứ mà người đổ đấu dám động tới, tốt nhất là ông nên trình lên cấp trên đi, e rằng không thể chạm vào cái mộ này rồi."

Lão Yên không nói lời nào mà lại hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đám người lão Trịnh Thúc cũng bị hù cho không dám nói lời nào, nhìn qua chúng tôi không biết có nên tin hay không.

Chỉ có Hạ Hạ là có tính tình trẻ con đang ở nơi đó hi hi ha ha không hề ý thức được nguy hiểm, đương nhiên nếu nó thật sự là Hạn Bạt thì việc nó không sợ hãi cũng có thể hiểu được.

"Tôi đi hỏi thử." Lão Yên cũng lộ ra rụt rè, tránh mặt chúng tôi dùng bộ đàm để liên lạc với Yến Kinh.

Một lúc sau, ông ấy mang theo vẻ mặt ủ rũ đi tới, tôi cũng biết chắc là không được rồi nhưng vẫn ôm lấy hi vọng mà hỏi một câu.

Tuy nhiên, lão Yên lại gắt gỏng gầm nhẹ một câu: "Mẹ nó, nơi này hoàn toàn không thể liên lạc được với bên ngoài, con mẹ nó, đào đi!"

"Lão Yên!" Tôi hét lên một câu khiến ông ấy lập tức nhìn về phía tôi, ánh mắt sắc bén đó giống như đang chất vấn tôi vậy.

Cổ họng tôi có chút khô khốc, nói đây là điềm báo đại hung (điềm xấu), cho nên chúng tôi không thể bất chấp nguy hiểm mà đi vào được, dù sao bên trong đến cùng có quốc bảo hay không vẫn còn chưa xác định, chi bằng lui về trước, chờ đến đi chúng tôi đã hiểu rõ hoàn toàn tình hình của mộ Trịnh Nhất Tẩu rồi mới lập kế hoạch cũng không muộn.

"Hiểu rõ, cậu nói xem ông đây nên đi đâu để hiểu rõ? Sự tích của Trịnh Nhất Tẩu chỉ được kể lại trong vài câu chuyện ít ỏi, ngay cả việc bà ấy được chôn ở đâu vốn đã là một bí ẩn, cậu còn muốn đi đâu để hiểu rõ nữa? Nha Tử, Côn Bố, đào!"

Lão Yên bất chấp như vậy khiến tôi cảm thấy ông ấy rất kỳ lạ, ông ấy vốn không nên xúc động như thế mới đúng.

Lão Yên như không thấy được ánh mắt của tôi, chỉ thấy ông ấy đi đầu cầm lấy cái xẻng lên rồi bắt đầu khai quật vòng quanh dọc theo nơi xuất hiện đất máu.

Tôi kéo ông ấy lại, chỉ thấy ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía tôi rồi thản nhiên nói: “Nơi nào có nguy hiểm lớn, nơi đó chắc chắn có bảo vật quý giá, không cần tìm hiểu rõ thì tôi cũng biết bên trong có gì. Trường An, cậu tự mình cân nhắc.”

Nói xong, ông ấy lại vùi đầu tiếp tục đi đào, Nha Tử, Côn Bố cũng gia nhập, từng người trong đám bọn họ hoàn toàn không coi mạng sống của mình ra gì, nhưng tôi lại không làm được, không phải là tôi đang quan tâm đến mạng sống của mình mà là đang quan tâm tới bọn họ, chẳng may xảy ra chuyện thì không một ai trong số bọn họ có thể chạy thoát được… Nhưng nhìn bọn họ như thế giống như sự lo lắng của tôi là vô ích.

Mẹ nó, liều vậy!

****3:

Lão Yên nói đúng, nơi nào có nguy hiểm lớn, nơi nào đại hung thì nơi đó nhất định có bảo vật, cho nên có đến 90% Ngọc Cửu Long trong truyền thuyết đang ở trong lăng mộ này!

Vừa nghĩ đến Ngọc Cửu Long, nhiệt huyết trong người tôi lập tức xông lên đỉnh đầu, cầm xẻng lên và bắt đầu đào bới, mẹ nó đại hung thì đại hung, muốn mang quốc bảo về thì làm sao có thể thuận lợi được?

Lão Yên mỉm cười nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục đào, chỉ thấy bùn đất tung bay. Ngay lúc mặt trời vừa lặn về phía Tây thì cũng là lúc chúng tôi cũng đào đến được cửa mộ, mảnh bùn đất có màu máu ở bên cạnh cửa mộ cũng hiện ra trước mắt.

Đất màu máu rộng khoảng nửa mét vuông, ở vị trí trung tâm là một màu đỏ thẫm mang mùi tanh nức mũi.

Sắc mặt của tôi lập tức thay đổi rồi kéo lão Yên cùng leo lên miệng hố, mà phản ứng của Nha Tử và Côn Bố cũng không chậm hơn tôi chút nào, cả đám một trước một sau leo lên miệng hố, ghé vào mép hố rồi nhìn chằm chằm vào lớp đất màu máu kia thật lâu không nói nên lời.

Nó có hình dạng của một cái đầu khổng lồ, hai cái xẻng mà chúng tôi vừa hạ xuống đã tình cờ nằm ở vị trí của hai con mắt, cho nên lúc này vị trí của con mắt chỉ còn lại hốc mắt và đang chảy máu ồ ạt ra bên ngoài.

"Lão Yên, hay là chúng ta rút lui đi..." Giáo sư Hứa suy nghĩ hồi lâu rồi nói là những năm gần đây 701 chưa từng gặp phải loại chuyện tà ma như vậy, mặc dù Ngọc Cửu Long rất quan trọng, nhưng nếu toàn bộ chúng tôi đều bỏ mạng ở đây thì sẽ càng có nhiều quốc bảo bị chôn vùi, quả thực là mất nhiều hơn được.

Lão Yên cắn răng, do dự không thôi, tôi biết ông ấy đang suy nghĩ gì nên mở miệng khuyên: “Lần này trang bị của chúng ta không đủ, mà cô Tứ cũng không có ở đây, hơn nữa nguy hiểm này thật sự quá lớn.”