← Quay lại trang sách

Chương 812 Ngọc Cửu Long

“Tôi không muốn rút lui."

Lão Yên cắn răng nói: "Trường An, cậu dẫn người rút lui đi, tôi muốn đi xuống kiểm tra."

Tôi lộ ra vẻ khó tin mà nhìn sang ông ấy, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì mà thấp giọng hỏi: “Là vì thầy Bạch sao?”

Việc đội trưởng Bạch kéo theo cơ thể đang mang bệnh nặng của mình đi theo chúng tôi là vì Ngọc Cửu Long, mà lúc này mắt thấy sắp có thể tìm được thì làm sao lão Yên bằng lòng từ bỏ chứ?

Ngay khi tôi vừa hỏi một câu như vậy, những người khác cũng lập tức hiểu ra rồi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là giáo sư Hứa mở miệng nói cho dù đội trưởng Bạch có ở đây thì bà ấy cũng sẽ chọn cách rút lui.

Dù sao bà ấy đã làm chủ nhiệm 701 nhiều năm nên hẳn là biết cái gì nên lấy cái gì nên bỏ, lão Yên, đúng là bà ấy muốn tận mắt nhìn thấy Ngọc Cửu Long, nhưng bà ấy sẽ không bao giờ vì Ngọc Cửu Long mà để ông đi chịu chết.

Lão Yên lắc đầu, nói là nếu thầy còn ở đây thì ông ấy nhất định sẽ rút lui, dù sao bản thân vẫn còn rất nhiều thời gian. Nhưng thầy đã bị chôn vùi ở trong biển, nếu trên đường trở về điểm xuất phát mà bản thân không mang theo Ngọc Cửu Long để tỏ lòng thành kính với bà ấy, vậy thì sau trăm năm làm sao ông ấy còn mặt mũi để đi gặp bà ấy chứ?

Giáo sư Hứa cũng không biết nên nói gì, chỉ thở dài một hơi rồi nói: "Trường An, cậu ra quyết định đi, nên tiến hay rút lui?"

Câu nói này khiến nội tâm tôi đấu tranh dữ đội, sau khi biết đây là vì đội trưởng Bạch, tâm tư của tôi cũng muốn đi theo lão Yên xuống đó, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt mặc kệ đám người giáo sư Hứa được, thế là tôi đã đưa ra quyết định giống với Lão Yên: “Côn Bố, Nha Tử, hai người bảo vệ đám người giáo sư Hứa rời đi trước, tôi sẽ cùng lão Yên xuống đó!"

“Cậu cũng trở về đi!” Lão Yên không thèm quay đầu lại mà nói luôn.

Tôi không để ý tới ông ấy, chỉ dặn dò Nha Tử một ít chuyện, thuận tiện kêu anh ta chú ý đến quỷ nhỏ Hạ Hạ kia, đừng để nó lợi dụng sơ hở.

"Không cần phải trở về." Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, khiến tôi lập tức quay đầu lại, chỉ thấy cô Tứ mang một thân phong sương chạy tới, bước chân của cô ấy rất nhanh nhưng vẫn nhẹ nhàng như mây gió, cô ấy không nhìn chúng tôi mà đi thẳng về phía Hạ Hạ.

Hạ Hạ vui vẻ giang hai tay ra: “Chị.”

Cô Tứ lạnh như băng sương, vừa vươn tay ra đã trực tiếp bóp lấy cổ của Hạ Hạ: “Nói, mày rốt cuộc là ai?”

“Tôi, tôi là Hạ Hạ…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hạ trở nên trắng bệch, mặc dù giọng nói non nớt nghe có vẻ rất đáng thương, nhưng lại không có ai thông cảm cho nó.

Cô Tứ hừ lạnh một tiếng, hai tay chậm rãi siết chặt, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hạ bị nghẹn đến tím xanh, nhưng nó vẫn khẳng định mình là Hạ Hạ, khóc lóc nói không phải chúng tôi đã nói là muốn đưa nó về nhà sao, chúng tôi đều là kẻ lừa đảo.

Tôi lập tức nhận ra có gì đó không đúng, chẳng lẽ Hạ Hạ này thực sự là một đứa trẻ? Nếu Hạn Bạt bị cô Tứ bóp chặt như thế thì nó đã phát tác từ lâu rồi, mà tôi cũng tin chắc là ngay cả cô Tứ cũng không thể dễ dàng chế phục được Hạn Bạt.

Càng nghĩ tôi càng thấy có khả năng, nếu người đi theo chúng tôi suốt chặng đường này chính là Hạn Bạt, vậy mục đích thật sự của nó sẽ rất khó giải thích, bởi vì nếu thật sự là vì Ngọc Cửu Long thì việc nó có thể tự mình đánh cắp là rất lớn, nhưng nếu là vì mạng sống của chúng tôi thì một tên Hạn Bạt như nó còn cần những chiêu trò này nữa sao?

Không phải có một câu nói “đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều vô dụng” sao.

Cho nên, cái người khiến tôi lo lắng hãi hùng bao nhiêu ngày nay thực chất là một đứa trẻ?

Tôi nhanh chóng hỏi thăm cô Tứ, nhưng ai ngờ cô ấy lại cười lạnh một tiếng: “Trẻ con? Cậu đã từng gặp qua một đứa trẻ nào như vậy chưa?"

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải là một đứa trẻ, nếu đây thật sự là một đứa trẻ thì tôi sẽ vì chuyện bản thân không được ngủ ngon giấc trong mấy ngày nay mà buồn bực chết mất, nhưng một giây sau lời nói của cô Tứ lại khiến tôi ngây dại: "Trong 303 có một người được gọi là Quỷ Vô Ảnh, tục truyền gọi là quỷ lùn, hẳn là mày đúng chứ?”

Tôi thậm chí không thể hiểu cô Tứ đang nói gì, thứ ở trước mắt này là quỷ lùn sao?

Lão Yên kinh ngạc nói: "Tôi cũng chưa từng nghe nói 303 có Quỷ Vô Ảnh gì đó. Nếu thật sự có thì tôi cũng không thể không biết được."

"Đương nhiên là ông không biết rồi, bởi vì năm đó trong tháng đầu tiên sau khi Lưu Hàn Thu tiếp quản 303, ông ấy đã tuyên bố Quỷ Vô Ảnh đã hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ, sau đó lại khiêm tốn lo liệu lễ truy điệu. Nhưng tôi thật không ngờ, ông ấy thế mà dám bố trí một ván cờ như vậy, Lưu Hàn Thu đây là muốn lật trời.” Giọng điệu của cô Tứ mang theo sự mỉa mai.

Kể từ khi Lưu Hàn Thu lên nắm quyền thì Quỷ Vô Ảnh đã ở trong 303, cho dù lúc ấy đối phương còn nhỏ tuổi thì bây giờ ít nhất cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi đi? Vậy mà nó vẫn có thể ông ông anh anh gọi chúng tôi mà không hề cảm thấy xấu hổ.