Chương 815 Ngọc Cửu Long
****5:
Chuyện tà môn đã xảy ra, cô Tứ càng đến gần đất máu kia thì tốc độ máu chảy từ bên trong hai lỗ thủng ở vị trí mắt kia ra ngoài càng nhanh và chẳng mấy chốc đã lan tới dưới chân cô Tứ.
Cô Tứ cúi đầu nhìn thoáng qua, thân hình khẽ động bay lên rồi nhảy thẳng đến đất máu kia.
Cô ấy dùng mũi chân điểm nhẹ một cái vào vị trí cái trán của đất máu như đang trêu chọc gì đó.
“Chi!”
Sau một tiếng hét chói tai từ phía dưới đất máu truyền đến, cả khu rừng lập tức trở nên yên tĩnh, toàn thân tôi giống như bị sâu lông bao phủ, toàn thân truyền đến cảm giác khó chịu.
Nha Tử nắm lấy tay áo của tôi rồi chỉ lên trời để tôi nhanh chóng nhìn thử.
Tôi vừa ngẩng đầu lên một cái thì bầu trời vốn đen kịt một mảnh lại chợt sáng lên một chút, một ngôi sao chói lóa từ phía Tây lướt qua bầu trời và để lại một vòng cung óng ánh đẹp không tưởng nổi.
Khuôn mặt của tôi cũng trở nên trắng bệch, thân thể cũng có chút phát run mà hét to hết cỡ với cô Tứ: “Chạy mau!”
Cô Tứ ngẩng đầu nhìn tôi, mặc dù tôi không chắc liệu cô ấy có đang mỉm cười hay không, nhưng cô ấy rõ ràng không hề nghe tôi nói mà lại ra hiệu cho tôi, khiến toàn thân tôi cứng đờ, đây là muốn kêu tôi mang theo những người khác bỏ chạy!
Tôi liếc nhìn cô ấy thêm lần nữa, sau đó cắn răng một cái rồi quay đầu gào thét với đám người lão Yên: "Mọi người mau chạy đi!"
Tôi vừa kêu vừa quơ lấy lão Hạ gánh trên vai, sau đó ra hiệu cho Nha Tử làm ra động tác giống như tôi, chẳng qua người mà anh ta cõng chính là giáo sư Hứa, còn lão Yên và Côn Bố lại kéo lấy mấy người lão Trịnh Thúc liều mạng chạy như điên.
Chỉ có thể nói tiềm năng của con người là vô tận, đừng nhìn lão Trịnh Thúc tay già chân yếu, nhưng một khi tính mạng bị đe dọa thì việc chạy trốn đều có thể đuổi kịp tôi.
Chúng tôi liều mạng chạy vội, không ai dám nghỉ dù chỉ một hơi nào, cho dù phía sau không có động tĩnh gì và dường như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác ngột ngạt khiến người ta khó thở kia là có thật.
Nhưng đối với loại cảm giác này thì tôi càng thêm sợ hãi, nếu không phải bản thân còn đang cõng lão Hạ trên vai thì tôi đã bị áp lực đè nén này làm cho suy sụp đến mức hoàn toàn chạy không nổi.
Ngôi sao đó chính là sao chổi!
Nhưng việc sao chổi xuất hiện không phải khu vực nào cũng có thể nhìn thấy. Ví như ngôi sao chổi mà tôi vừa nhìn thấy có thể chỉ được nhìn thấy trên hòn đảo nơi chúng tôi đang ở, hoặc thậm chí chỉ trong phạm vi này của chúng tôi mới có thể nhìn thấy.
Một khi nó xuất hiện sẽ biểu thị cho việc chắc chắn sẽ xảy ra thảm họa biển máu ngập trời, mà điều duy nhất khiến trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút chính là ngôi sao này tuy sáng nhưng lại không đủ sáng rực.
Nếu đó là một ngôi sao chổi trong suốt giống như hổ phách, cho dù chúng tôi có muốn chạy thì cũng không thể chạy được. Cũng may thảm họa do ngôi sao chổi này mang đến có lẽ vẫn có thể khống chế được.
Bùm!
Ngay khi chúng tôi vừa chạy được khoảng một phút thì phía sau truyền đến một tiếng ầm ầm long trời lở đất, âm thanh đó sâu thẳm trong bóng tối khiến lòng người nhảy dựng.
"Không có tiếng..."
Ngay lúc lão Yên kéo theo lão Trịnh Thúc đang thở hổn hển muốn quay đầu nhìn lại thì đã bị tôi ngăn cản.
Tôi ra hiệu cho ông ấy cẩn thận lắng nghe, không chỉ tiếng ầm ầm ở phía sau đã biến mất mà ngay cả tiếng côn trùng kêu trong rừng cũng không còn, thậm chí là cả tiếng gió cũng ngừng lại…
“Lão Yên, ông mang theo bọn họ rút lui trước, tôi phải trở về xem thử.” Tôi đặt lão Hạ Xuống, ông ấy vịn lấy thân cây bên cạnh nôn mửa, sắc mặt tái nhợt và không nói được lời nào.
Lão Yên lập tức phản đối, cho dù có nói thế nào cũng muốn giữ tôi lại.
Tôi nắm chặt tay thành quyền rồi nhìn chằm chằm vào lão Yên, sau đó chậm rãi hét một câu: "Thầy..."
Lão Yên lập tức giơ tay ngắt lời tôi, chậm rãi nói: "Đi đi, nhất định phải cẩn thận!"
Tôi cong hai chân lại trực tiếp quỳ xuống, sau đó dập đầu với lão Yên vài cái rồi quay đầu chạy đi mà không nói lời nào.
Kỳ thực thì trong lòng tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đều không thể nói nên lời, lão Yên mặc kệ việc tôi quay về, không chỉ tôn trọng lựa chọn của tôi, mà còn giao phó sinh tử của mình cho tôi. Phần tình cảm này nặng nề đến nỗi làm tôi không có cách nào nói nên lời, cho nên tốt hơn hết là đừng nói gì cả.
"Trường An!"
Tôi vừa quay người thì giọng nói khàn khàn của lão Yên từ phía sau truyền đến, khiến bước chân của tôi dừng lại, nhưng vừa định quay người lại liền nghe thấy tiếng thở dài thật sâu của ông ấy.
"Không có gì, cậu đi đi."
Câu nói này càng thêm nặng nề, tôi cố nhịn cảm giác muốn quay đầu nhìn ông ấy, chỉ kìm nén nước mắt muốn rơi xuống, nói là tôi nhất định sẽ trở về, sau đó liều mạng chạy về phía trước.
Bóng tối, bóng tối vô tận.
Tôi không dám bật đèn pin, chỉ có thể chạy như điên trong bóng tối, thỉnh thoảng sẽ bị cành cây quất vào mặt và người, nhưng tôi lại không cảm nhận được sự đau đớn, chỉ cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ nhanh, phải đi nhanh hơn nữa mới được.