← Quay lại trang sách

Chương 816 Ngọc Cửu Long

Hành trình một phút đồng hồ này tưởng như dài gần cả thế giới nhưng thực chất chỉ trong chớp mắt liền đến!

Vì không thể nhìn thấy gì nên tôi đã bị lộn nhào thẳng xuống hố, trong hố ướt sũng, tôi sờ soạng một cái rồi đưa một nắm lên mũi ngửi, máu cả người tôi trở nên lạnh buốt, cộng thêm mùi máu nồng nặc xông thẳng lên làm tôi muốn nôn mửa.

"Cô Tứ!" Tôi hét lên một tiếng thì một chùm ánh sáng đột nhiên sáng lên.

Tôi nhìn về phía nơi chiếu sáng thì phát hiện đó là một viên Dạ Minh Châu, còn người đang cầm lấy viên Dạ Minh Châu đó chính là cô Tứ, cô ấy bình tĩnh liếc mắt nhìn tôi, bộ dạng đó không lãnh đạm giống như thường ngày mà giống như không quen biết tôi.

"Ngài không sao chứ?" Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đặt mông ngồi xuống đất.

Cô Tứ cầm theo viên Dạ Minh Châu tiến về phía tôi, lúc đầu tôi còn có thể mỉm cười nhưng sau đó lại chậm rãi lui về sau, bởi vì cô ấy có chỗ rất không bình thường, bởi vì cô ấy đang cười… Mà biên độ cười lại không hề nhỏ.

Không phải là do cô ấy chưa từng cười, mà là vì cô ấy chưa bao giờ cười như thế, tôi tin cô ấy cũng sẽ không bao giờ cười giống như vậy. Chính vì thế, cô Tứ ở trước mặt này không phải bị hạ cổ thì chính là người này hoàn toàn không phải là cô Tứ!

“Trường An, cậu có thích tôi không?” Cô Tứ nhìn tôi cười duyên dáng.

Trong lòng tôi sợ hãi, nhưng không biết vì sao tôi vẫn gật nhẹ đầu. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ấy càng cười tươi hơn, bước đến gần tôi rồi từ từ ngồi xổm xuống, cuối cùng là đặt tay lên vai tôi: “Vậy cậu có có nguyện ý …”

Nói xong, cô ấy nháy mắt với tôi một cái, mà cái dáng vẻ phong tình vạn chủng này thật đúng là khiến người ta phải mất hồn.

Cô ấy nhích lại gần tôi hơn, mùi hương thanh lãnh ở trên người của cô ấy xộc vào mũi, khiến tôi hít vài hơn thật sâu, những hình ảnh kiều diễm hiện lên trong đầu tôi đều sắp ngăn không được.

"Trường An, tôi biết cậu thích tôi." Cô Tứ nói với tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng mà trước nay chưa từng có, nói là cô ấy hiểu tình cảm của tôi nhưng lại không có cách nào đáp lại, mà điều này không chỉ là vì cô ấy khác với chúng tôi, mà còn là vì bản thân từ lâu đã là một người không có bất cứ tình cảm gì.

Cô ấy vừa nói ra lời này, còn vừa nhích lại gần tôi, cơ thể của cô ấy đã dán lên người tôi, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng và tuyệt diễm đó cũng ngay tại giờ phút này tràn ngập vẻ phong tình và trong ánh mắt cũng tràn đầy sự dịu dàng.

Tôi ôm chặt lấy cô ấy rồi nói khẽ: "Vậy còn ngài, ngài có thích tôi không?”

“Tất nhiên là có rồi.” Giọng nói của cô Tứ vẫn rất nhẹ nhàng, như sợ làm tôi giật mình.

Tôi nhắm mắt lại rồi mỉm cười tự giễu, có thể nghe được câu này là đủ rồi, sau đó tôi mở to hai mắt ra rồi đưa tay về phía trước.

Phốc phốc!

Âm thanh của dao đâm vào da thịt đặc biệt rõ ràng trong bóng tối, máu bắn lên tay của tôi, xúc giác ấm áp khiến vành mắt tôi đau nhức. Cho dù đó là giả thì tôi cũng muốn nghe thêm một lần cô ấy nói thích tôi, ít nhất tôi có thể tự lừa dối mình rằng đây là từ trong miệng của cô Tứ nói ra.

****6:

Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã biết cô Tứ này là giả, mặc dù tôi không biết vì sao nó lại chân thật như vậy, nhưng cô Tứ sẽ không hành động giống vậy, cho dù thỉnh thoảng sẽ tỏ ra dịu dàng nhưng vẫn là sự trong trẻo lạnh lùng.

Tôi thích cô Tứ tự mình nói tôi thích cậu, nhưng việc cô Tứ biến thành bộ dáng ở trước mặt này thì tôi lại rất chắc chắn, đây không phải là cô gái tôi thích.

"Trường An?"

Một giọng nói quen thuộc truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì không khỏi giật mình. Bởi vì cảnh tượng giống như trước đó lại xuất hiện lần nữa, cô Tứ đang cầm Dạ Minh Châu đứng cách đó không xa, nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là vẻ đạm bạc pha chút sự khó hiểu trên gương mặt đó hoàn toàn khác với sự xa lạ của người vừa rồi, mặc dù cảm giác ấm áp trên tay tôi vẫn còn đó.

Tôi nhất thời không thể phân biệt được đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực, cho nên tôi chỉ có thể ấp úng gọi cô ấy một tiếng.

Cô ấy nhấc chân đi về phía tôi, còn tôi chỉ biết đứng yên tại chỗ không dám cử động vì sợ cô ấy sẽ giống như vừa rồi.

Cô Tứ khẽ cau mày: “Sao lại thành ra như vậy rồi?”

“Vừa rồi…” Tôi chỉ về phía trước và muốn nói là có người đã giả dạng thành cô ấy để lừa gạt tôi, nhưng vừa nhìn một cái thì trước mặt làm gì có ai, chỉ có một con chồn bị tôi đâm chết.

Cô Tứ gật nhẹ đầu coi như hiểu rõ, nói là tôi đã trúng phải độc chồn, xem ra là đã xuất hiện ảo giác nào đó.

Tôi lộ ra vẻ mất mát mà “ừ” một tiếng, dù sao bản thân cũng không thể lừa mình dối người được, mặc dù cô Tứ ở trong ảo tưởng có dịu dàng đến mức nào thì vẫn khiến tôi cảm thấy khổ sở.

Hoá ra trong lòng tôi lại xem cô Tứ thành ra như vậy, cũng muốn cô ấy trở thành phàm phu tục tử sao?

“Việc cậu có thể tự mình phá bỏ ảo giác, như vậy đã nói rõ ảo giác đó có quá nhiều sơ hở.” Cô Tứ đột nhiên nói.

Tôi cong môi cười khổ một tiếng rồi ném chuyện của ảo giác ra sau đầu, sau đó hỏi cô ấy về tình huống hiện tại là thế nào và vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì?