← Quay lại trang sách

Chương 826 Ngọc Cửu Long

Gã cứ như thế đối mặt với tôi, một tay cầm phất trần, tay kia sờ tới sờ lui ở trên mặt của mình, như thể muốn lấy ra một khuôn mặt khác.

Tôi buộc mình phải bình tĩnh và nắm chặt súng ở trong tay, dù sao đạn đã lên nòng, chờ đến khi gã lộ mặt của mình ra là tôi sẽ bắn ra một phát.

"Ha ha!" Nhưng gã lại đột nhiên bật cười thành tiếng, cười đến mức gần như muốn ngã xuống đất, một tay ôm bụng, tay kia giơ phất trần chỉ vào người tôi, quả thực là cười đến đau sốc hông.

Lúc này tôi mới nhận ra bản thân đã bị gã lừa gạt, sắc mặt cũng theo đó tối sầm lại, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn gã một cái rồi giơ chân bước sang hướng bên cạnh.

Nếu gã đã lừa gạt tôi, như vậy đã nói rõ ở đây nhất định là có lối ra, hơn nữa chỉ có hai loại khả năng, không ẩn giấu ở trong tường mộ thì cũng là phương hướng của ba bộ huyền quan kia.

Tôi sờ soạng tường mộ một vòng trước, Cầm Kiếm cười như không cười nhìn tôi chằm chằm, không nói sai cũng không nói đúng, chỉ đứng dựa vào tường như một người đang xem trò vui.

Tôi lười để ý đến gã, mặc kệ tên này có phải là cao nhân hay không, nhìn bộ dạng này của gã cho dù có là cao nhân thì cũng khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Tường xung quanh đều đã bị tôi sờ qua một lần, nhưng tâm tình vẫn luôn bị nhấc lên. Bởi vì phần lớn Ảnh Cung có treo loại huyền quan này đều sẽ bố trí cơ quan, mà có đến 90% các loại cơ quan này đều được thiết lập ở trên các bức tường xung quanh.

Thứ nhất là dễ bố trí, thứ hai là nó có phạm vi bao trùm rộng nhất.

Nhưng sau khi sờ qua một lượt thì tôi lại phát hiện nơi này không hề có bất cứ cơ quan nào, cũng không tìm được bất cứ dấu vết nào của cơ quan, nói cách khác nơi này không phải chưa từng bị đám quan trộm kia viếng thăm, mà là do ở đây hoàn toàn không có cơ quan nào cả.

Tôi cảm thấy có chút không hiểu ra sao, sau khi lăng mộ này vừa xuất hiện thì việc đầu tiên là xây dựng một cái trận Khóa Thiên Võng mà các thế hệ tổ tiên của nhà họ Lưu không thể giải quyết được, tiếp đó là xuất hiện một con dã thú mà ngay cả cô Tứ cũng không thể đối phó, nhưng tại sao lại không có cơ quan?

Thật kỳ lạ, nhưng trọng điểm lúc này cũng không phải cái này.

Tôi đứng thẳng người rồi tập trung ánh mắt vào ba bộ huyền quan kia. Không đúng, chính xác hơn mà nói là đặt trên trụ đá ở bên dưới huyền quan.

Bởi vì thứ đang bị đè ở bên dưới trụ đá đó khiến tôi rất để ý!

Tôi lưỡng lự một lúc rồi cất súng đi và đổi thành mấy phi đao. Bởi vì ở một nơi chật hẹp như thế này, có đôi khi súng còn không có tác dụng bằng phi đao.

Sau đó tôi hít một hơi thật sâu và từ từ tiếp cận bộ huyền quan ở vị trí gần nhất.

Quan tài được làm bằng gỗ đen, loại gỗ đen tuyền này mang đến một luồng khí tức áp bách quỷ dị.

Bộ huyền quan này cách đầu tôi chưa đầy một mét, cho nên chỉ cần tôi đứng ở phía trước và đưa tay ra là gần như có thể chạm vào nó.

"Cậu có biết đây là loại thủ pháp gì không?" Cầm Kiếm đứng xem trò vui hồi lâu lại đột nhiên mở miệng, khiến tôi sợ đến mức suýt nữa đã ném phi đao đi, nhưng may mắn là trong khoảng khắc cuối cùng tôi đã nhịn xuống được.

Tôi lạnh lùng nhìn gã chằm chằm: “Không muốn chết thì đừng nói chuyện.”

Cầm Kiếm làm ra động tác che miệng lại, sau đó khẽ dựa vào tường mộ rồi làm mặt quỷ với tôi.

Tôi không kiên nhẫn mà vẫy tay, khiến cho toàn bộ khuôn mặt quỷ mà gã làm ra đều vặn vẹo.

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Tôi ném phi đao tới, cắm vào bên cạnh đầu của gã.

Gã rút phi đao ra rồi rất có hứng thú mà nghiên cứu nó hồi lâu, sau đó nói mình biết thanh phi đao này, thứ này là của một cô bé, chậc chậc, kỹ năng của cô bé đó chính xác hơn tôi nhiều.

Tôi không chắc lời này của gã có đúng là đang nói về cô Thu không, nhưng tôi cũng không hỏi mà chỉ khẽ quét mắt nhìn gã một cái.

Gã cắm phi đao vào bên eo rồi chỉ tay về phía sau tôi, sau đó há to miệng làm ra mấy cái khẩu hình.

Sau lưng cậu có thứ gì đó…

Lông tơ khắp người tôi dựng đứng, thân thể cứng đờ không dám cử động.

Cầm Kiếm ngược lại lộ ra dáng vẻ nhìn nhiều thành quen, thế mà còn có tâm trạng huýt sáo. Không đúng, tại sao gã lại huýt sáo?

Tôi đột nhiên quay đầu lại, đồng thời phi đao trong tay cũng bắn ra, “phốc” âm thanh của phi đao đâm thẳng vào cơ thể vang lên.

Phi đao không hề bay ra ngoài, tôi vừa mới động vào phi đao thì nó đã cắm vào bên trong một cỗ thi thể ở phía sau tôi, đúng, chính là thi thể, một nữ thi mặc cung trang (quần áo cung đình)…

Tôi sợ đến mức suýt nữa đã ngất đi, nhưng Cầm Kiếm lại cười vui vẻ.

Tôi tức giận liếc mắt nhìn gã một cái, tâm trạng cũng hơi bình tĩnh lại một chút, sau đó mới quay đầu quan sát nữ thi này.

Nữ thi này được bảo quản rất tốt, ngoại trừ hơi khô quắt và tái nhợt ra thì trông không khác gì người bình thường, về phần bộ cung trang màu xanh nhạt ở trên người thì lại mới tinh, xem ra là được mặc vào trước lúc hạ táng.

Tôi không có nghiên cứu nhiều về lịch sử, nhưng mưa dầm thấm đất cũng biết không ít thứ. Bộ cung trang này rõ ràng là phục sức từ thời nhà Thanh, dường như trang phục này chỉ có vương công quý tộc mới có thể mặc!