← Quay lại trang sách

Chương 825 Ngọc Cửu Long

Cầm Kiếm nhíu mày, nói là không có gã dẫn đường thì tôi sẽ không có cách nào tìm được Nha Tử, hơn nữa, cái này không phải chỉ là ít tiền thôi sao, chẳng lẽ không nỡ vì anh em mà bỏ ra chút tiền này sao?

Tôi cũng lười ở đây tốn nước bọt với gã nên đã đi vòng qua người gã rồi chui vào phiến đá ở đằng sau.

Nhưng không ngờ gã lại đột nhiên túm lấy tôi và nói mọi chuyện có thể thương lượng, cho ít một chút cũng không phải là không được, không cần trở mặt như thế.

"Biến đi!" Tôi thực sự rất tức giận, bởi vì trong lòng vốn đang vì chuyện của cô Tứ mà lo lắng, sau khi biết được tin tức của Nha Tử thì trong lòng càng nóng như lửa đốt, nhưng gã lại luôn đứng ở chỗ này lãng phí thời gian của tôi, cho dù lòng kiên nhẫn của tôi có lớn thì cũng bị gã mài xong.

Trên mặt của Cầm Kiếm vẫn là vẻ cười gian, nhưng lần này gã không nói nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi dựng tóc gáy.

Tôi sốt ruột đẩy tay của gã ra, quay người bước vào không gian tối tăm, nhưng ngay khi bản thân vừa định lấy đèn pin ra để nhìn kỹ hơn thì giọng nói khàn khàn của Cầm Kiếm lại vang lên.

"Tôi nói này anh bạn nhỏ, cậu đâu cần trở mặt nhanh như vậy. Được rồi, được rồi, coi như bần đạo làm việc thiện một ngày đi.” Nói xong, gã vung cây phất trần ra rồi chỉ tay khắp mọi nơi, xung quanh cũng chậm rãi sáng lên theo động tác tay của gã, khiến tôi nhìn mà kinh ngạc sợ hãi.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía gã định hỏi sao gã làm được, nhưng chỉ nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của gã, trên mặt viết đầy dòng chữ mau tới hỏi gã đi.

Tuy nhiên, tôi lại lập tức xoay đầu trở về, gã muốn tôi hỏi sao? Tôi cứ không hỏi đấy, cho gã tức chơi.

Tôi dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn lại thì chỉ thấy sắc mặt của Cầm Kiếm ngỡ ngàng, sau đó lộ ra vẻ hiểu rõ rồi lắc đầu, một bộ dáng giống như không muốn so đo với tôi vậy.

Sự nghi ngờ của tôi về gã càng ngày càng nhiều, rốt cuộc gã là ai, đi theo tôi với mục đích gì?

****1:

Nhưng chắc chắn không phải là vì bảo vật, còn về phần chiêu thức mà gã vừa biểu diễn đó, cho dù gã có làm ra trò xiếc gì thì đây cũng là thứ chỉ có cao nhân mới làm được, mà tôi cũng không tin gã cần sự hợp tác của tôi mới có thể lấy được bảo vật.

Chẳng lẽ là vì hình xăm Cửu Long?

Trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng, thành thật mà nói không phải tôi có bao nhiêu hiếm lạ về thân phận này, mà chủ yếu là toàn thân trên dưới của tôi cũng chỉ có thứ này mới có thể khiến người ta để mắt đến, cho nên việc gã cứ quấn lấy, mới khiến tôi không thể không nghĩ đến khả năng đó.

Vừa nghĩ tới đây, tôi đã cảm thấy mọi hành động của gã dường như đều nhắm đến hình xăm Cửu Long, chẳng hạn như việc gã đột nhiên vỗ nhẹ vào lưng tôi, hay ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào lưng tôi...

“Nhóc con, cậu lại làm sao vậy?" Cầm Kiếm lại vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Tôi không thay đổi sắc mặt tránh sang một bên, sau đó lộ ra vẻ ghét bỏ yêu cầu gã đừng có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với tôi, nhưng gã lại lộ ra vẻ mập mờ nói: “Chẳng lẽ cậu thích đàn ông?”

“Anh nói bậy cái gì đó!” Tôi lập tức nổi giận, sau đó vung chân đá gã một cái.

Động tác của gã nhìn như thong thả mà dịch một bước nhỏ sang bên trái, chẳng những khiến cho chân của tôi bị đá trật mà cả người cũng theo quán tính lao về phía trước, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt.

Tôi chậm rãi ổn định thân thể rồi liếc mắt đánh giá gã cẩn thận, lòng cảnh giác cũng cao hơn một tầng.

Mặc dù người này thoạt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng lúc gã di chuyển lại thoải mái như nước chảy mây trôi, nếu bỏ qua gương mặt kia của gã thì từng hành động cử chỉ cũng có vài phần khí chất xuất trần của một vị cao nhân.

Tôi không thèm nhiều lời với gã nữa, mà ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Sau khi đi qua động trộm vừa rồi, thứ được kết nối với nơi này chính là một hang động đá vôi tự nhiên có không gian không lớn, bên trong có ba bộ huyền quan được treo bằng xích sắt, dưới đáy huyền quan có một trụ đá, hình như phía dưới trụ đá đang đè thứ gì đó.

(*) Huyền quan: quan tài treo

Bởi vì quá tối nên cho dù có đèn pin thì cũng không thể thấy được gì nhiều, chỉ cảm thấy vật bị đè ở bên dưới không hề nhỏ.

Trên đỉnh là động đá vôi, thỉnh thoảng có nước nhỏ giọt xuống, phía trên có một số thạch nhũ còn dính rất nhiều hạt tròn màu trắng ngà.

Trong lòng tôi khẽ động, có lẽ mộ của Trịnh Nhất Tẩu đã tận dụng tối đa kết cấu của hòn đảo này. Nếu không thì việc muốn đào ra một khoảng trống trên đảo để xây mộ, không những khối lượng công việc sẽ rất lớn mà độ rủi ro cũng sẽ tăng theo cấp số nhân! Cho nên tốt hơn hết là cứ sử dụng địa hình ban đầu, không chỉ bí mật hơn mà còn thuận tiện hơn.

“Vừa rồi anh từ đâu tới?” Sau khi quan sát hết động đá vôi này, toàn thân tôi giống như bị ngâm trong nước đá.

Bởi vì tôi không hề nhìn thấy lối ra nào khác... Vậy tên Cầm Kiếm này đến từ đâu?

Cầm Kiếm mặt không cảm xúc nhìn tôi rồi đột nhiên giơ tay vuốt lên mặt mình, mà tôi cũng lặng lẽ cầm chặt súng, trong đầu suy đi nghĩ lại về việc liệu lần vuốt mặt này có làm lộ ra khuôn mặt máu thịt be bét hay không?