Chương 830 Ngọc Cửu Long
Thân thế của gã thực sự rất bi thảm. Hơn một trăm năm trước, tổ tiên của gã vẫn luôn sinh sống ở trên hòn đảo này, mà nơi này chính là một thiên đường*, người trong tộc đói thì bắt cá, khát thì ăn quả dại, mặc dù sinh hoạt khó khăn nhưng lại sống một cuộc sống tiêu dao như của đạo sĩ, so với việc vật lộn trong chiến loạn thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần!
(Thiên đường: Nguyên văn là thế ngoại đào nguyên, ám chỉ một nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.)
Nhưng có một ngày, có một nhóm người đã chiếm giữ nơi này và muốn biến nơi này trở thành lăng mộ của thủ lĩnh bọn họ, vốn bọn họ chỉ cần trục xuất những người dân bản địa đi là được, thế nhưng không rõ xuất phát từ mục đích gì mà những người đó đã lần lượt rót rượu độc cho toàn bộ người dân bản địa nơi đây, sau đó để bọn họ đứng đông cứng và trở thành vật bồi táng.
Sở dĩ vừa rồi Cầm Kiếm kinh ngạc và sợ hãi nhìn tôi như vậy là bởi vì lúc đó những người kia đã dùng thủ đoạn này để lừa gạt cư dân ở đây, nói đây là rượu ngon từ bên ngoài mang tới, còn việc dùng miếng gỗ cạo vào ly rượu hẳn là do thói quen ở nơi này.
Những người sẵn sàng nếm thử đã tự mình bưng rượu độc lên uống, còn những người không muốn sẽ bị ép buộc, mà những người dân ở nơi này sao có thể mạnh hơn mấy tên cướp biển có thân thể khỏe mạnh kia chứ?
Giữa tiếng mảnh gỗ mài vào chén, người thân của Cầm Kiếm lần lượt rời đi, mặc dù tôi không biết vì sao gã còn có thể sống sót, nhưng chỉ sợ gã lại tình nguyện để mình chết đi còn hơn, phải không?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tuy nhiên, kể từ đó gã vẫn sống tiếp được và bây giờ gã hẳn là đã sống hơn trăm tuổi rồi phải không?
Nhưng cho dù có nhìn thế nào vẫn thấy gã giống hệt một người trẻ tuổi vậy?
"Tôi quả nhiên không có nhìn lầm."
Cầm Kiếm đột nhiên khàn giọng nói: "Cậu thông minh vượt quá tưởng tượng của tôi. Lúc đầu tôi vốn muốn trông cậy vào cô gái mặc áo trắng ở bên cạnh cậu. Cô ấy không giống người thường, nếu như đúng là cô ấy thì hẳn có thể nhìn thấy lối vào mà không cần tôi dẫn đường. Nhưng cô ấy đã bị A Quai bắt đi nên tôi chỉ có thể tìm tới cậu."
Tôi đột nhiên bước tới rồi hỏi gã về việc cô Tứ đã đi đâu?
Gã cười lên hai tiếng quỷ dị rồi nói không biết, bởi vì sau khi A Quai bắt được con mồi thì sẽ tìm tới một nơi yên tĩnh để tận hưởng, cho nên lúc này ngay cả gã cũng không tìm được.
Toàn bộ sự thương cảm của tôi dành cho gã trong phút chốc đã bị dập tắt, thay vào đó là lộ ra sự ác độc bảo gã mau giao cô Tứ ra, nếu không tôi sẽ tiêu hủy thi thể của thân nhân nhà gã.
“Nhóc con, làm người thì không nên dùng sức chọc vào chỗ đau của người khác như thế.” Cầm Kiếm dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng biết như thế là không đúng, nhưng tôi không nhịn được, bởi vì bản thân vừa nghĩ tới cô Tứ là trái tim của tôi lại có cảm giác đau đớn như bị xé toạc.
Tôi không để ý đến gã mà trực tiếp dùng một tay bóp vào cổ nam thi, uy hiếp gã nếu còn không thả cô Tứ ra thì tôi sẽ lập tức đập nát cỗ thi thể này!
Cầm Kiếm giơ phất trần ở trong tay của mình: “Chỉ cần cậu hoàn thành việc tôi giao cho cậu, người tình nhỏ kia của cậu chắc chắn sẽ không sao."
Vừa nghe được ba chữ người tình nhỏ là lòng tôi nhảy lên một cái, nhưng hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ nhiều, cho nên tôi vội vàng hỏi gã muốn làm chuyện gì? Nếu bảo tôi giết chết mấy con cháu nhà họ Trịnh kia thì xin lỗi tôi không làm được.
****4:
Cầm Kiếm cười một tiếng rồi nói: "Yên tâm đi, nếu tôi muốn giết chết những người đó, lúc bọn họ vừa mới lên đảo thì đã mất mạng rồi!"
Mà điều này cũng khiến tôi càng cảm thấy tò mò về việc gã muốn tôi làm gì, nhưng chỉ thấy gã cười rất quái dị, sau đó chỉ vào phía sau lưng tôi mà nói: “Cởi quần áo ra.”
Tôi cau mày, quả nhiên là gã vì hình xăm Cửu Long mà đến, nhưng với một người đã ở trong mộ hơn trăm năm như gã thì làm sao lại biết được những điều này?
“Cởi đi.” Gã đột nhiên nháy mắt đầy thèm muốn.
Tôi nhìn chằm chằm vào gã hồi lâu rồi mới chậm rãi cởi áo ra, sau đó quay người lại thuận theo ý của gã.
Tôi nghiêng đầu nhìn lại thì thấy gã bước nhanh mấy bước đến phía sau lưng tôi rồi đưa tay muốn sờ nhưng không dám sờ, phải mất một lúc lâu sau thì gã mới nhẹ nhàng đặt tay lên đó.
Nhưng cảm giác này thật sự rất quái dị, khiến tôi phải thúc giục gã muốn nhìn thì mau nhanh lên chứ đừng lề mề như thế, mẹ nó, ông đây đã lớn như vậy rồi nhưng chưa từng để người đàn ông nào chạm vào như thế.
“Cậu chưa từng được con gái chạm vào thế này sao?” Cầm Kiếm đã sờ đến nhưng vẫn không quên đâm một nhát dao vào tim tôi.
Tôi sốt ruột chuyển động một chút rồi nói là anh mẹ nó đã xem xong chưa?
Cầm Kiếm lại sờ vào lần nữa, lúc này mới vỗ nhẹ vào lưng tôi và bảo tôi mặc quần áo vào, sau đó lại hỏi tôi hình xăm Cửu Long này là ai đã xăm cho tôi?
“Sao anh biết đây là hình xăm Cửu Long?”
Tôi nhìn chằm chằm vào gã, đột nhiên nói: