Chương 831 Ngọc Cửu Long
“Chẳng lẽ anh đã từng gặp qua một người nào khác có được loại hình xăm này sao?”
Gã sờ nhẹ cằm rồi nói: “Khoảng hai mươi năm trước đã từng gặp qua, người kia nói cho tôi biết là chỉ cần tôi tìm được người có khả năng xăm ra loại hình này thì việc tôi muốn làm tự nhiên dễ như trở bàn tay."
Trong lòng tôi khẽ động, nếu lời gã nói không sai, như vậy người đã đến hòn đảo này vào hai mươi năm trước hẳn là ông nội của tôi, thời gian và đặc điểm đều rất chính xác.
"Đừng nghĩ nữa, người kia đã chết rồi, chết ở trên đảo này, mà tôi cũng không biết là người này đã trúng phải tà ma gì, chỉ biết sau khi tiến vào mộ thì ông ta liền điên điên khùng khùng đi ra ngoài.
Trong miệng cứ hô hào là mình đã tìm được thứ bản thân đang tìm kiếm, sau đó “bùm” một tiếng, toàn bộ thân thể liền nổ tung.” Cầm Kiếm dang rộng hai tay ra, trong miệng nhẹ nhàng mô tả lại.
Tôi không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng nặng trĩu. Bởi vì đây chính là ông nội của tôi, dù biết ông ấy đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nhưng trong thâm tâm của tôi vẫn có một phần chờ mong dành cho ông ấy.
Nhưng hóa ra, tôi vốn tưởng rằng bản thân ở trên hòn đảo này có thể nhìn thấy kỳ tích, nhưng không ngờ ông ấy cũng không còn nữa, hơn nữa còn chết thê thảm như thế.
Nhưng Cầm Kiếm lại không cho tôi có thời gian đau buồn, gã kéo lấy tôi hỏi rốt cuộc hình xăm Cửu Long ở trên lưng tôi là do ai xăm và kêu tôi mau dẫn gã đi tìm!
Chỉ cần tìm được, gã không chỉ có thể đưa chúng tôi đi thẳng đến phòng chủ mộ, mà còn có thể nói cho chúng tôi biết tung tích của nhóm người kia.
"Trong nhóm người kia có người đàn ông nào đầu trọc không?” Tôi kích động nói.
Nhưng gã lại giơ một ngón tay lên rồi lắc nhẹ: “Bây giờ chưa thể nói được, phải đợi tìm được người rồi lại nói.”
Tôi lộ ra sắc mặt cổ quái mà nhìn gã, hỏi gã có phải đã chắc chắn con quái vật đó sẽ không làm gì cô Tứ chứ?
“Đừng lo, chỉ cần cậu tìm được người kia thì người tình nhỏ của cậu tuyệt đối sẽ không sao.” Gã nói như vậy rất có thể là đã cảm thấy vẻ mặt của tôi quá mức cổ quái, cho nên giọng nói cũng chậm rãi hạ xuống, cũng lộ ra không chắc chắn hỏi: “Đừng nói với tôi cái hình xăm này của cậu là do người tình nhỏ kia xăm lên đấy?”
Tôi bất lực gật đầu, nhưng không ngờ gã lại lập tức trở nên lo lắng và định bỏ chạy, khiến tôi lập tức ngăn gã lại, sau khi gã thấy chính mình đã không còn cách nào có thể thoát khỏi tôi nữa thì mới vội vàng nói: “Được rồi, nhóc con cậu cũng đi theo đi.”
Tôi hưng phấn đến không nói nên lời, chỉ đi theo gã bảy lần quẹo tám lần rẽ giữa đống thi thể, không biết bằng cách nào mà tôi lại rẽ vào một căn phòng giống như phòng ngủ.
Con quái vật kia đang nằm sấp trên mặt đất và gần như chiếm hơn phân nửa diện tích phòng ngủ, bên cạnh có một chiếc giường đá, cô Tứ đang nằm thẳng trên đó, thoạt nhìn ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt ra thì đúng là không không có gì nghiêm trọng.
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng tôi vừa định tiến lên hai bước thì con quái vật kia liền ngẩng đầu, vừa nhìn thấy tôi là hơi thở của nó đã hồng hộc phun ra ngoài, con mắt cũng chậm rãi chuyển từ màu nâu đậm sang màu đỏ.
"A Quai." Cầm Kiếm ở phía sau tôi nhoài người ra, sau đó nhẹ giọng gọi một tiếng.
Mà chuyện kỳ lạ cũng đã xảy ra, chỉ thấy con quái vật đó giống như một con chó cưng kêu ô ô hai tiếng, sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lại hướng về phía Cầm Kiếm lộ ra vẻ ủy khuất mà lên kêu hai tiếng, thậm chí còn lật người lại để Cầm Kiếm nhìn thấy miệng vết thương ở bụng của nó.
Thứ đồ chơi này thành tinh rồi sao?
Tôi há to miệng không nói nên lời, Cầm Kiếm cười ha ha rồi hỏi về vết thương ở trên bụng A Quai là do tôi làm phải không?
Tôi vội vàng xua tay rồi nói không thể trách tôi được, bởi vì lúc đó con thú cưng này của gã muốn làm thịt tất cả chúng tôi, cho nên tôi mới không còn cách nào khác ngoài việc bắn nó một phát.
“Nó không phải thú cưng. “Cầm Kiếm không nghe những lời phía sau của tôi, chỉ nghiêm túc nói: “Là người nhà.”
Tôi trầm mặc xuống, sau đó nhìn vào khuôn mặt tái nhợt không một vết máu của Cầm Kiếm còn giống bệnh nhân hơn cả cô Tứ đang bị thương, nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Đội trưởng Bạch ở trong mộ đợi năm năm đã là dầu hết đèn tắt, cho nên tôi không cách nào tưởng tượng ra việc gã đã sống sót trong một trăm năm qua như thế nào, có lẽ con quái vật này chính là niềm an ủi duy nhất của gã!
Cầm Kiếm không nói thêm gì nữa, chỉ di chuyển phất trần một cái đã khiến con quái vật kia đứng lên đi ra ngoài, nhưng ngay khi thân thể to lớn như núi kia lướt qua tôi đã làm tôi sợ đến mức run lên một cái.
Cũng may là có Cầm Kiếm áp chế, cho nên nó mới không có phát tác, chỉ yên lặng biến mất trong bóng tối.
"Chính là cô ấy sao?” Cầm Kiếm hỏi.
Tôi tiến tới kiểm tra một lần, sau khi xác nhận trên người của cô Tứ không có vết thương nào và cả người cũng không có việc gì thì lúc này tôi mới gật nhẹ đầu.
Cầm Kiếm đột nhiên gay gắt nói: “Nhóc con, trình độ gạt người của cậu đúng là giỏi thật đấy, cô ấy trông có vẻ chỉ mới hai mươi, còn hình xăm trên người của cậu ít nhất cũng phải mười năm. Làm sao cô ấy có thể xăm nó cho cậu được?”