← Quay lại trang sách

Chương 837 Ngọc Cửu Long

Sắc mặt của cô Tứ có chút u ám, chỉ thấy cô ấy nghiêng mắt nhìn tôi không nói gì, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được sự trách móc ở trong mắt của cô ấy.

Mặc dù tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy, nhưng vẫn biết cô ấy đây là đang cảm thấy thất vọng về tôi, một cái cơ quan đơn giản như vậy mà tôi lại không thể nhìn ra.

Cầm Kiếm không tim không phổi không cảm giác được cảm xúc giữa chúng tôi, chỉ ngoắc tay kêu chúng tôi đi qua, nói là từ nơi này đi xuống, chúng tôi chỉ cần rẽ qua một góc dọc theo lối đi trong mộ là có thể đến được Ảnh Cung, cũng chính là nơi gã gặp được Nha Tử.

Cô Tứ bước nhanh tới, chỉ hướng mặt xuống liếc thoáng qua rồi nhảy cả người xuống, Cầm Kiếm muốn cản nhưng không cản nổi, cho nên chỉ ấp úng nhìn tôi một cái rồi nói phía dưới rất sâu, tốt nhất nên dùng dây thừng leo xuống đi.

Nói xong gã còn giơ sợi dây ở bên cạnh lên rồi nói đây là kiệt tác của mình.

Tôi xòe tay ra hiệu cho gã xuống trước, có lẽ gã cũng sợ cô Tứ xảy ra chuyện nên không nói gì thêm với tôi, chỉ leo lên dây thừng rồi trượt xuống, sau khi gã leo xuống khoảng mời phút thì cũng tôi cũng leo lên dây thừng rồi trượt xuống.

"Ô ô!"

Tôi vừa mới vào vị trí và còn chưa kịp di chuyển xuống thì đã nghe thấy một trận tiếng ô ô, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy A Quai được Cầm Kiếm nuôi dưỡng đang nhìn về phía tôi, trong con ngươi có chút nhân tính hiện lên lo lắng.

Tôi vẫy tay, cũng không quan tâm nó có hiểu hay không mà vứt xuống một một câu Cầm Kiếm không có việc gì, sau đó thả lỏng sức lực và trượt xuống.

Cầm Kiếm nói đúng, ở dưới này quả thực rất sâu, tôi phải trượt trọn hai phút đồng hồ thì chân mới tiếp xúc đến mặt đất, ngay cả cánh tay cũng đã có chút mềm nhũn.

Cầm Kiếm đứng ở bên cạnh chờ tôi, nhưng vừa nhìn thấy tôi xuống tới thì đã làm ra động tác im lặng với tôi, vốn dĩ tôi còn muốn hỏi một câu, nhưng khi nhìn thấy gã lộ ra dáng vẻ như vậy thì đã nuốt những lời đến bên miệng xuống, sau đó thuận theo ánh mắt của gã mà nhìn qua.

Nơi này là lối vào của một lối đi, phía trước chắc hẳn là có một lối vào lăng mộ rộng khoảng năm sáu mét, cuối lối vào lăng mộ là một cánh cửa bằng đồng không lớn, chỉ lớn hơn cửa nhà dân bình thường một chút, khoảng cách giữa hai cánh cửa rất khít.

Cô Tứ đang đứng ở trước cửa thanh đồng và đang quay lưng về phía chúng tôi nên không ai có thể nhìn rõ cô ấy đang làm gì, chỉ thấy cô ấy gần như không cử động, thỉnh thoảng giơ tay lên một chút mà thôi.

Cầm Kiếm lại làm ra vài động tác, đáng tiếc là tôi nhìn nửa hiểu nửa không, khiến tôi suốt ruột đến mức muốn gã nói chuyện, nhưng mỗi lần chỉ nói được một chữ lại ý thức được cái gì liền nuốt trở vào.

Tôi chỉ vào cô Tứ rồi lại làm ra động tác im lặng, sau đó hỏi gã có phải cô Tứ không muốn chúng tôi nói chuyện hay không?

Nhưng không ngờ gã lại lắc đầu, tôi giận dữ trừng mắt nhìn gã, nhỏ giọng nói cô Tứ cũng không nói gì, gã tính gây rắc rối gì đây.

“Tôi sợ làm phiền ngài ấy, đến lúc đó ngài ấy sẽ không giúp tôi nữa…” Cầm Kiếm có chút buồn vô cớ.

Tôi vỗ nhẹ vào vai của gã: “Đừng lo lắng, cô ấy nhất định sẽ giúp anh.”

Nhưng khi nói ra lời này thì tôi lại cảm thấy có chút chua xót, bởi vì cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy cô Tứ đối xử ôn hòa với ai như vậy, mặc dù Nha Tử nói rằng cô ấy đã đối xử với tôi rất không tệ rồi, nhưng vẫn không cách nào có thể so sánh được với Cầm Kiếm.

Không ngờ tôi lại ghen tị với anh ta, cho nên tôi chỉ có thể lắc đầu cười khổ rồi phớt lờ câu hỏi của Cầm Kiếm là tại sao tôi lại dám chắc cô Tứ sẽ giúp gã.

Cô Tứ đứng ở trước cửa thanh đồng thỉnh thoảng giơ tay lên phía trước. Nhìn từ góc độ này của tôi thì không thể thấy được cô ấy có chạm vào cửa thanh đồng hay không, nhưng tôi cảm thấy hẳn là không có, bởi vì động tác của cô ấy trông có vẻ hời hợt, giống như muốn chạm mà không dám chạm vào vậy.

“Cánh cửa này có gì quái lạ sao?” Tôi cao giọng hỏi.

Cô Tứ quay đầu lại nhìn tôi rồi đột nhiên nghiêng người sang một bên: “Trường An, cậu đến xem cửa mộ này đi.”

Tôi mừng rỡ, cô ấy đây là đang muốn kiểm tra tôi mà, nếu vậy thì tôi phải thể hiện tốt một chút!

Thế là tôi ba chân bốn cẳng chạy đến trước cửa, sau đó ngước mắt nhìn xung quanh một vòng trước, trong đầu cũng xuất hiện một cái ý tưởng sơ bộ - quy tắc của cánh cửa này không đúng, bởi vì quy định về cửa thanh đồng của triều đại nhà Thanh đều có định số, cho dù Trịnh Nhất Tẩu không được tính là vương công quý tộc, nhiều nhất cũng được coi là một vị thủ lĩnh, nếu theo quy định an táng của chính quyền Mãn Thanh thì có lẽ bà ấy còn được tính là một anh hùng dân tộc, nhưng người an táng cho bà ấy lại là mấy anh em của bang Hồng Kỳ, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ lấy quy định của lãnh tụ bang Hồng Kỳ để an táng.

Tuy nhiên, chiều dài và chiều rộng của cửa thanh đồng này chỉ có khoảng hai mét, trông có vẻ to lớn hoành tráng, mà đây là quy định an táng của quan đại thần nhất phẩm.