← Quay lại trang sách

Chương 836 Ngọc Cửu Long

(Lũ lụt trôi miếu Long Vương: là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”: tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.)

Sau khi lại quay về nơi cất giữ hơn một trăm bộ thi thể, cảm xúc của Cầm Kiếm rõ ràng có chút thay đổi, gã giải thích với cô Tứ về việc thi thể ở đây không thể di chuyển được trước, sau đó lại hỏi cô Tứ xem có cách nào không.

“Tôi nhìn xem.” Cô Tứ gần như lộ ra vẻ mặt ôn hoà mà trả lời.

Với một người không hiểu rõ cô ấy như Cầm Kiếm thì đương nhiên không phát hiện ra được, mà bộ dạng lúc gã đi theo phía sau cô Tứ đều vô thức cúi thấp đầu xuống cùng với hành vi làm càn khi đứng trước mặt tôi quả thực như hai người khác nhau vậy.

Cô Tứ bước đến chỗ thi thể của nam thi trước đó, lật mở cuốn sách nhỏ mà tôi đã đọc và đọc hết toàn bộ trong vòng chưa đầy một phút, cuối cùng là lộ ra sắc mặt có chút tức giận.

Tôi không dám lên tiếng, Cầm Kiếm thì càng không cần phải nói, ngay cả hô hấp của gã cũng bị nghẹn lại khiến cả mặt đều đỏ bừng.

"Được rồi, cô Tứ cũng không ăn thịt anh, anh còn làm ra bộ dáng này làm gì?" Tôi vỗ nhẹ vào vai của gã để gã thả lỏng, đừng để đến lúc đó sự tình còn chưa được giải quyết thì ngược lại đã làm gã nín chết trước.

Cầm Kiếm lúng túng liếc nhìn tôi một cái, thấp giọng nói rằng điều gã trông mong hơn trăm năm qua cuối cùng cũng đã đến, cho nên gã mới không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Tôi gật đầu hiểu ý, sau đó lấy dũng khí hỏi cô Tứ tình huống thế nào, cô Tứ quay đầu nhìn tôi và dùng thần sắc kỳ dị nói: “Trường An, cậu không nhìn ra sao?”

"Cái gì?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Cô Tứ chỉ tay vào bộ thi thể, sau đó hờn hợt nói là những thi thể này đã bị hạ cổ nên rất dễ giải quyết, chỉ cần Côn Bố phối hợp là được.

Cổ?

Tôi cẩn thận quan sát thi thể, lúc này mới phát hiện ra chuyện mà vừa rồi mình đã bỏ qua, đó là giữa lông mày của mỗi bộ thi thể đều có một nốt ruồi đen rất khó thấy, thậm chí là có một số còn nhợt nhạt đến mức gần như giống với màu sắc của lông mày, hơn nữa vừa rồi tôi còn vì chấn kinh mà không có nhìn kỹ, cho nên mới bỏ qua như thế.

Nhưng dù có nhận ra thì tôi cũng sẽ không dựa vào cổ mà làm ra phán đoán, dù sao sự hiểu biết của tôi về cổ trùng thật sự quá ít.

“Lợi dụng cổ trùng khống chế thi thể của bọn họ, như vậy mới có thể khiến bọn họ trăm năm không ngã. Sở dĩ Cầm Kiếm không thể di chuyển nổi là vì những côn cổ trùng này hô ứng lẫn nhau, trừ phi đồng thời di chuyển toàn bộ thi thể thì mới có thể chuyển động được.”

Cô Tứ giải thích cặn kẽ, thậm chí còn sợ Cầm Kiếm không hiểu mà cố ý giải thích cổ là gì.

Tôi ở giữa bọn họ nhìn tới nhìn lui, chỉ cảm thấy bí mật ở trên người của cô Tứ càng lúc càng nhiều, mặc dù lúc ở thôn Phong Thu cô ấy đã rất kỳ lạ rồi, nhưng hiện tại còn thần bí hơn!

****7:

Cầm Kiếm nghe mà lộ ra vẻ tuyệt vọng, nói là làm sao có thể di chuyển cùng một lúc được, hơn nửa cho dù có di chuyển cùng một lúc thì cũng không thể vận chuyển ra ngoài được.

"Kẻ thù đều đã chết hết, tôi cũng không muốn báo thù, nhưng chẳng lẽ ngay cả việc mang bọn họ trở về biển rộng cũng không làm được sao?" Gã đứng sang một bên với vẻ mặt chán nản, gã ước gì gã cũng đứng ở trong hàng ngũ của những thi thể.

Cô Tứ nghe vậy thì vỗ nhẹ vào vai của gã: “Làm được nhưng phải chờ thêm lát nữa."

Hai mắt tôi sáng lên rồi vội vàng hỏi Cầm Kiếm không phải đã nói là gã từng gặp qua Nha Tử sao, chi bằng tranh thủ thời gian này mau đưa chúng tôi đi gặp anh ta, nếu Côn Bố cũng ở cùng chỗ với anh ta thì càng tốt, bởi vì Côn Bố nhất định có cách giải quyết.

“Thật sao?” Cầm Kiếm nửa tin nửa ngờ nhìn tôi.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì cô Tứ đã gật đầu: "Đúng vậy, nhưng chuyện này của cậu vẫn phải chậm lại trước đã, chờ đến khi chúng tôi lấy được thứ mình muốn từ ngôi mộ này đã rồi lại nói."

"Nhưng không phải vừa rồi ngài mới nói..." Cầm Kiếm ấp a ấp úng, cô Tứ liếc nhìn gã một cái thì đã khiến gã lập tức nuốt những lời còn lại xuống, sau đó nói là gã có thể đưa chúng tôi đến phòng chủ mộ, nhưng lại không dám chắc nhất định có thể thành công, bởi vì những năm này gã đã cố gắng đến đó vài lần, muốn phá hủy mộ của Trịnh Nhất Tẩu để trả thù cho người thân, nhưng lần nào gã cũng chỉ đến được động Địa Ngục thì đã thất bại.

Động Địa Ngục?

Tôi nghi ngờ nhìn về phía gã, gã giải thích rằng đây là cách gọi của chính gã, chứ trước đây không có, nơi này chỉ là một động đá vôi tương đối lạnh lẽo. Nhưng sau khi những người kia tới thì trong đó đều là rắn, nếu muốn đi đến phòng chủ mộ thì nhất định phải đi qua động đá vôi này.

“Tìm Nha Tử trước, sau đó dẫn chúng tôi đi đến động đá vôi.” Cô Tứ đưa ra quyết định mà không giải thích gì thêm.

Tất nhiên là tôi sẽ không phản đối, ngay cả Cầm Kiếm đang xem cô Tứ như cọng rơm cứu mạng duy nhất cũng không dám phản đối, chỉ thấy gã ở dưới ánh mắt của hai người chúng tôi mà bước đến giữa trăm cỗ thi thể rồi nhấc một miếng sàn nhà ở trong đó lên.