Chương 839 Ngọc Cửu Long
Mà tôi cũng bị bộ dạng này của anh ta làm cho tâm phiền ý loạn, bảo anh ta có cái gì thì nói cái đó, tôi nhất định có thể chịu đựng được.
Giáo sư Hứa và lão Hạ nghe tôi nói xong thì lại nhìn tôi với vẻ kỳ lạ, đặc biệt là giáo sư Hứa, chỉ thấy ông ấy mở miệng hỏi: "Trường An, cậu đang nói bậy bạ gì đó?"
"Không phải lão Yên đã xảy ra chuyện rồi sao?"
Giáo sư Hứa nghe vậy thì lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trừng mắt nhìn Nha Tử với vẻ trách móc, sau đó mới nói: "Đừng nghe cậu ta nói bậy, lão Yên không có gì nghiêm trọng chỉ là bị trúng độc thôi. Côn Bố đã nghĩ ra cách giải quyết. Nhưng khó khăn hiện tại là chúng ta hoàn toàn không có cách nào đi qua được cái động đá vôi kia, Trường An, cậu quyết định đi, chúng ta nên rút lui hay làm thế nào?”
"Động đá vôi?" Tôi lẩm bẩm và nhớ tới động Địa Ngục đầy rắn độc ở trong miệng của Cầm Kiếm, sau đó lập tức hỏi có phải lão Yên đã trúng độc rắn?
Giáo sư Hứa gật đầu liên tục rồi chỉ tay vào phía sau quan tài, nói tôi đi xem thử một chút, mấy người lão Trịnh Thúc đã bị dọa cho sợ vỡ mật, hiện tại đang nằm ở nơi đó không thể cử động nổi.
Tôi đi vòng qua bọn họ và đi đến phía sau quan tài, chỉ thấy lão Trịnh Thúc đang nửa nằm ở trên mặt đất, run lẩy bẩy và nhìn chằm chằm về phía trước.
Mấy người Trịnh lão nhị kia cũng không khá hơn là mấy, nhưng dù sao bọn họ cũng là những người đàn ông to khoẻ, cho nên không đến mức hoàn toàn không thể động đậy giống như lão Trịnh Thúc, mà càng giống với việc không muốn di chuyển hơn.
Tôi theo tầm nhìn của lão Trịnh Thúc nhìn lại, chỉ thấy nơi đó là một mảnh trắng xóa trông giống như lối vào duy nhất, nhưng làn sương mù kỳ lạ này lại che khuất tầm nhìn của tôi, khiến tôi không thể thấy rõ bên trong rốt cuộc có gì.
"Đúng rồi, chính là chỗ này!" Cầm Kiếm bỗng nhiên hét lên: "Tôi đã nói nơi này không thể tiến vào mà các người cứ không nghe, hiện tại xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Hóa ra Cầm Kiếm lúc ấy cũng muốn thử lần nữa xem liệu bản thân có thể đi qua động đá vôi này hay không?
Nhưng kết quả vừa mới bước vào thì phát hiện bên trong có một tầng sương mù kỳ lạ đang trôi nổi, nhưng ngay lúc gã đã đánh trống lui quân và còn chưa kịp trở về thì đã gặp phải đám người lão Yên xông vào.
Khi đó gã đã cố gắng thuyết phục, nói rằng nơi này không thể tiến vào, nhưng có vẻ như đám người lão Yên không tin vào việc tà ma này nên vẫn tiến lên thử một chút, kết quả là lão Yên lập tức bị trúng chiêu.
Tôi nghe mà khẽ nhíu mày, sau đó hỏi gã về việc chẳng lẽ sương mù này không phải vẫn luôn ở đây sao?
Cầm Kiếm lắc đầu nói không có, trước đây gã chưa từng nhìn thấy, theo lý mà nói thì ở nơi này không nên có sương mù mới đúng, dù sao nơi này cũng ở trong lòng đất, khắp nơi cũng khó có thể thông gió, cho nên sương mù căn bản khó mà tụ tập được.
Tôi trầm tư bước hai bước về phía sương mù, Cầm Kiếm lập tức giữ chặt lấy tôi, nói là chúng tôi đã có người trúng độc, sao tôi còn phải đi chịu chết chứ?
Những con rắn đó vốn luôn xuất quỷ nhập thần, mà lần này còn được sương mù bao phủ, cứ như vậy bọn chúng sẽ càng không biết kiêng nể, cho nên tốt nhất là tôi đừng nên đi.
“Buông ra.” Tôi thản nhiên nói.
Không phải là tôi có thái độ không tốt với gã, mà là tôi thấy sương mù này có hơi kỳ lạ, hình như nó khác với sương mù trong ấn tượng của tôi, cho nên tôi nhất định phải nhanh chóng đi xem thì mới cảm thấy yên tâm.
Cầm Kiếm bất đắc dĩ buông tay tôi ra, sau đó quay người hướng về phía đám người Nha Tử mà quát: "Không phải các người ở cùng nhau sao? Tại sao lại trơ mắt nhìn cậu ta đi chịu chết vậy?"
Mặc dù tôi không biết bọn họ đã nói gì với Cầm Kiếm, nói chung là sau khi Cầm Kiếm nghe xong liền an phận lui xuống, khiến cho mọi thứ sau lưng tôi bỗng trở nên thanh tịnh.
Sương mù đang dâng trào, tôi đứng ở chỗ cách nó chưa đầy mười centimet rồi cẩn thận quan sát.
Một tia sợ hãi quét qua trong đầu, thỉnh thoảng có một số bóng đen lướt qua trong làn sương mù dày đặc, nhìn thân hình đó thì rõ ràng là rắn, nhưng sao con rắn này lại biết bay?
Tôi kinh hãi lùi lại hai bước, một phát nắm lấy tay của giáo sư Hứa và hỏi ông ấy có biết loài rắn nào biết bay hay không? Cho dù không bay được thì có khả năng lướt đi trong thời gian ngắn cũng được.
"Không có." Giọng điệu của giáo sư Hứa rất khẳng định.
Ngay lúc tôi đang có ý đồ thỉnh cầu ông ấy suy nghĩ lại một chút thì ông ấy lại đưa tay chỉ vào đầu của mình, nói là bản thân sẽ không nhớ nhầm, đúng là không có loại rắn nào có thể bay được, cho dù có thì trong tư liệu cũng không được ghi chép.
Tôi biết kiến thức của giáo sư Hứa rộng lớn đến mức nào, nếu ngay cả ông ấy cũng chưa từng nhìn thấy…
Tôi khẽ thở dài một hơi, đây thực sự là rắn sao?
Nhưng lúc nghĩ đến cái bóng khổng lồ ở dưới thuyền khi chúng tôi tiến gần đến hòn đảo, tôi chỉ cảm thấy điều mà tôi luôn tin tưởng đang dần sụp đổ, có lẽ trên thế giới này thực sự có sự tồn tại của rồng, nếu không thì làm sao có thể giải thích rõ ràng những con rắn ở trước mặt này?