← Quay lại trang sách

Chương 840 Ngọc Cửu Long

Giáo Sư Hứa Nhìn Thấy Vẻ Mặt Kỳ Lạ Của Tôi Thì Vội Vàng Hỏi Tôi Có Chuyện Gì Sao, Tôi Chỉ Vào Sương Mù Rồi Lại Hỏi Ông Ấy, Nói Là Không Phải Lão Yên Đã Trúng Phải Độc Rắn Sao, Chẳng Lẽ Ngay Cả Việc Ông Ấy Bị Loại Rắn Nào Cắn Mà Mọi Người Cũng Không Biết Sao?

Ông ấy lộ ra vẻ mặt có hơi xấu hổ, nói là mình thật sự không biết, chỉ biết là lúc đó lão Yên cũng đứng ở chỗ này quan sát sương mù giống như tôi, nhưng sau khi quan sát được một lúc thì ông ấy lại đột nhiên đưa tay thò vào bên trong sương mù, chỉ thấy một thứ gì đó trong giống như một con rắn vọt ra, sau đó liền nghe được tiếng lão Yên rên rỉ.

Về sau bọn họ vẫn luôn ở chỗ này và không còn dám bước tới gần sương mù một bước.

Tôi cảm thấy kỳ lạ, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người lão Trịnh Thúc, tôi không thể tin được là bọn họ lại sợ vỡ mật trước một con rắn mà mình còn chưa thấy rõ?

"Không phải rắn!" Lão Trịnh Thúc đột nhiên rống to một câu, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng khác thường: "Là rồng, là rồng... Chúng tôi không nên ở đây, rồng đang bảo vệ tổ tiên của chúng tôi. Là chúng tôi vọng tưởng muốn tìm mộ phần của tổ tiên để giúp chúng tôi thoát khỏi đau khổ, từ đó mới khiến Long Vương nổi giận, cho cho nên, cho nên chúng ta mới gặp phải giông bão và sương mù dày đặc này, chúng ta quay về, quay về đi!”

Nói xong, ông ấy giãy dụa muốn đứng dậy nhưng chưa đi được nửa bước đã ngã ngửa, thần sắc của ông ấy trông có vẻ chất phác, chỉ là luôn miệng nhắc tới việc Long Vương đã nổi giận, toàn bộ chúng tôi đều sẽ phải chết ở chỗ này.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

****9

Tôi cau mày và yêu cầu ông ấy giải thích rõ ràng về việc Long Vương nổi giận là chuyện gì, nhưng Trịnh lão nhị lại tỏ ra bất đắc dĩ mà ngăn cản tôi: “Lão Trịnh Thúc đã bị kích thích, cho nên cậu tốt nhất không nên hỏi nữa…”

"Được, vậy tôi không hỏi ông ấy nữa mà hỏi anh.” Tôi giương mắt nhìn về phía Trịnh lão nhị, để anh ta giải thích cho tôi biết Long Vương tức giận vì điều gì.

Trịnh lão nhị lộ ra dáng vẻ có chút khó xử, sau khi nghe tôi hỏi xong thì không khỏi liếc mắt nhìn về phía sương mù một cái, sau đó tỏ ra rụt rè sợ hãi mà lắc đầu với tôi: “Tôi không thể nói, nói ra là ngay cả thôn Phong Thu, Long Vương cũng sẽ không buông tha.”

Tôi cười lạnh một tiếng: "Ý của anh là đám người chúng tôi có chết hay không cũng không quan trọng, anh chỉ cần người của thôn Phong Thủ còn sống là được đúng không?"

Trịnh lão nhị không nói gì, nhưng ánh mắt của anh ta đã lộ rõ ý như vậy, khiến tôi nhìn mà cảm thấy bực mình.

Dọc theo con đường này không tính tới chuyện chúng tôi đã chăm sóc cho bọn họ đến mức nào, ít nhất là khi gặp nguy hiểm, chúng tôi không có bỏ mặc bọn họ không quan tâm mà là có thể kéo được người nào hay người đó.

Hiện tại thì hay rồi, ngay khi có chuyện rơi trên đầu chúng tôi thì bọn họ lại có thể hời hợt nói ra một câu người của thôn Phong Thu không chết là được?

Có lẽ Trịnh lão nhị đã cảm nhận được sự tức giận của tôi, cho nên anh ta trở nên càng rụt rè hơn mà nói: "Chúng tôi đều là những người bình thường, không có bản lĩnh lớn giống như mấy người, cho nên, cho nên..."

"Trường An, được rồi.” Giáo sư Hứa khẽ thở dài một hơi.

“Đừng hỏi bọn họ nữa, vô dụng thôi.”

Ngực tôi tức đến mức thở không ra hơi, hận không thể nện hai đấm vào đầu Trịnh lão nhị mới bỏ qua.

Nhưng vì có giáo sư Hứa thuyết phục, cho nên tôi không tiện nói thêm điều gì nữa, chỉ có thể lạnh lùng nói một câu: "Nếu đã như vậy, bước tiếp theo đây giữa hai nhóm chúng ta sẽ nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy.”

Giáo sư Hứa lộ ra vẻ do dự hỏi: "Chẳng lẽ còn muốn đi tiếp sao?"

"Đi, đừng nói thứ đó không nhất định là rồng, ngay cả khi thật sự là Long Vương thì giờ đây mọi thứ cũng đã thay đổi, cho nên nó nên đi tới chỗ khác để ẩn núp mới đúng.”

Một cỗ hào khí trong tim dâng trào, tôi quay đầu nhìn về phía sương mù, chỉ cảm thấy cho dù thứ ở bên trong có là rồng thật thì cũng không thành vấn đề.

Giáo sư Hứa khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Tôi đã sớm đoán được, mặc dù hai thầy trò các người trong có vẻ ổn trọng, nhưng tính tình của các người lại bướng bỉnh như nhau!

Đi, cậu nói đi thì đi, nhưng phải nghĩ cho kỹ nên đi như thế nào, đừng để đến lúc lão Yên còn chưa tỉnh thì bên phía cậu lại xảy ra chuyện.”

"Đương nhiên." Tôi gật nhẹ đầu, sau đó kéo Cầm Kiếm qua và yêu cầu gã giải thích tỉ mỉ về tình hình của động đá vôi này cho tôi nghe.

Cầm Kiếm cố gắng khuyên tôi vài câu trước, nhưng sau khi nhìn thấy tôi quyết tâm đến cùng như thế thì cũng đành từ bỏ, tiếp đó là giải thích cặn kẽ về hình dạng, bố cục bên trong và có những loại cơ quan nào trong hang động, cuối cùng gã còn lộ ra vẻ có chút không xác định mà nói: “Đây là những thứ mà mấy năm trước tôi từng chạm qua, hiện tại không biết có còn như cũ hay không, vì vậy…"

Tôi vỗ nhẹ vào vai của gã để gã đừng quan tâm, chỉ nói là những chuyện tiếp theo không cần gã phải bận tâm.

Bởi vì hang động này không phải là thứ chúng tôi muốn vượt qua là sẽ qua, cho nên tôi đã để Cầm Kiếm dẫn theo Côn Bố đi xem thi thể người thân của gã trước và xem có cách nào để vận chuyển bọn họ ra ngoài không.