Chương 841 Ngọc Cửu Long
Cầm Kiếm cảm động không thôi, sau đó mang theo ánh mắt đỏ bừng mà dẫn Côn Bố đi, khiến tôi nhìn mà bất đắc dĩ lắc đầu.
"Rắn tu thành yêu, yêu hóa thành rồng. Quá trình này ít nhất cũng phải mất đến một nghìn năm. Nhưng lăng mộ này mới hơn trăm năm, nhiều nhất cũng chỉ là một con rắn yêu. Trường An, cậu không cần phải quá thận trọng.”
Cô Tứ đột nhiên lên tiếng, tôi cảm kích nhìn về phía cô ấy, nhưng cô ấy không có nhìn tôi mà chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào sương mù, trên môi nhếch lên một tia cười lạnh.
Tôi lộ ra vẻ kỳ lạ mà nhìn vào cô ấy, bộ dạng này của cô ấy dường như những con rắn này hoàn toàn không đáng để lo lắng, nhưng tại sao cô ấy lại không động thủ?
Chẳng lẽ là muốn khảo nghiệm tôi sao?
Tôi nhìn cô ấy một chút rồi lại nhìn về phía sương mù ở trước mặt, mặc dù tôi cảm thấy chuyện này có đến 80% là đang khảo nghiệm tôi, bởi vì nếu đổi lại là trước đây mà gặp phải loại chuyện như vậy thì cô ấy đã xông tới từ lâu, chứ hoàn toàn không đến lượt tôi ở đây nhìn lâu như thế.
Tôi không biết cảm giác đó như thế nào, chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ, lúc này là lúc nào rồi, cho dù có muốn khảo nghiệm thì đợi đến lúc trở về Yến Kinh lại nói, mà chuyện quan trọng trước mắt chính là mạng người đang bị đe dọa.
“Mạng sống càng bị đe dọa, càng có thể thể hiện bản lãnh của cậu.” Cô Tứ nhẹ nhàng mở miệng nói như thể đã nhìn ra trong lòng tôi đang nghĩ gì.
Tôi vội vàng xóa sạch những thứ lung tung ngổn ngang ở trong đầu đi, sau đó trực tiếp khoanh chân ngồi ở phía trước sương mù, trong đầu phác họa khung cảnh ở bên trong và vị trí chung của loài rắn.
Căn cứ theo những gì Cầm Kiếm nói, hang động này cũng không phải đặc biệt lớn, ước tính từ đầu này đến đầu kia chỉ có khoảng năm mét, nhưng hai bên lại vừa đủ rộng, có lẽ rộng khoảng bảy hoặc tám mét.
Bức tường đá phía trên hang động và hai bên vách đá lại lít nha lít nhít toàn là rắn, nhưng điều khiến gã cảm thấy kỳ lạ là dáng dấp của những con rắn đó lại có vẻ khác với những con trên đảo, về phần nơi nào không giống thì gã lại không nói ra được.
Tôi phác thảo bức tranh một cách tỉ mỉ, nhưng chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Cho dù có nói thế nào thì chúng tôi cũng không có cách nào thoát khỏi sự tấn công của loài rắn, nhưng căn cứ theo con số mà Cầm Kiếm nói thì cả đám chúng tôi đúng là không đủ để những con rắn này nhét kẽ răng.
Tôi đang suy nghĩ nhập thần thì phía sau truyền đến tiếng reo hò phấn khích của Cầm Kiếm, theo sau là giọng nói lạnh lùng của Côn Bố.
Côn Bố đúng là có cách để vận chuyển thi thể ra ngoài, nhưng sẽ mất một khoảng thời gian nhất định, anh ta có thể khống chế cổ trùng đi theo lộ tuyến của A Quai ra ngoài, nhưng nếu đi từng con một như vậy thì có lẽ sẽ mất một ngày, vì vậy anh ta mới đến xem tiến triển ở phía bên tôi.
"Anh đi đi, chỗ này của tôi thì có nói thế nào cũng phải chờ lão Yên tỉnh lại mới có thể ra tay.” Tôi gật đầu với Côn Bố, Cầm Kiếm lập tức lao về phía tôi, bộ dạng đó như thể đang cúng bái tôi như một vị Bồ Tát vậy.
Tôi ngay lập tức né tránh rồi bảo gã nhanh đi làm việc, đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng của chúng tôi.
Cầm Kiếm không nói hai lời đã kéo Côn Bố đi, dáng vẻ chân đi như gió đó khiến tôi nhìn mà lòng chua xót. Tâm nguyện trăm năm qua của gã đã chuyển từ việc trả thù sang việc giải thoát sự giam cầm của người thân, cho nên e rằng cũng chỉ có bản thân gã mới hiểu được sự chua xót trong lòng này.
Tôi không đi theo xem, thứ nhất là tôi muốn tìm ra cách đối phó với rắn, thứ hai là tôi không thể nhìn nổi cảnh tượng như vậy, bởi vì mấy năm qua tôi đã phải đưa tiễn rất nhiều người, cho nên không muốn bản thân lại nhìn thấy cảnh tiễn biệt như vậy nữa, cho dù chỉ là tiễn đưa thi thể.
Nhưng việc cô Tứ đi theo cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao cô ấy cũng quan tâm vấn đề này đến mức khiến tôi phải đố kị, cho nên nếu cô ấy không đi mới kỳ quái.
Về sau tôi mới nghe Côn Bố kể lại, ngay lúc Cầm Kiếm đối mặt với việc thi thể lần lượt tự động bước ra ngoài thì vẻ mặt của gã không chút buồn vui, như thể những người đó không hề có một chút liên quan gì đến mình, gã chỉ đứng nhìn những người thân đứng trên bờ biển lần lượt nhảy xuống biển.
Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy bọn họ đi theo dòng nước và biến mất không thấy gì nữa thì gã mới quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu mấy cái rồi mới đi theo Côn Bố trở lại.
Sau khi trở về, Cầm Kiếm nhất thời mất đi sức sống, thậm chí trông còn già đi rất nhiều.
"Tiếp theo cậu muốn làm gì?" Cô Tứ ôn hòa hỏi thăm Cầm Kiếm, Cầm Kiếm ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, sau đó ấp úng nói rằng gã cũng không biết, bởi vì nhiều năm như vậy gã cũng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đưa người thân của mình ra ngoài chứ chưa từng nghĩ tới những chuyện khác, hiện tại lại đột nhiên hoàn thành được việc này khiến gã nhất thời không thích ứng được.
Cô Tứ hiểu rõ gật đầu: "Cậu không sống được bao lâu nữa."
****0:
Tôi lộ ra vẻ khó hiểu mà nhìn về phía cô Tứ, chỉ thấy việc cô ấy dùng vẻ mặt ôn hòa nói ra những lời như vậy quả thực giống như là đang thảo luận về thời tiết hôm nay như thế nào, khiến tôi không hiểu sao lại thấy có chút sởn tóc gáy.