Chương 843 Ngọc Cửu Long
Tôi gật đầu: "Đúng, nhưng đây cũng là lối thoát duy nhất. Chẳng lẽ chúng ta thực sự có cách để diệt sạch những con rắn này sao?"
Giáo sư Hứa nghe vậy thì thở dài, sau đó để tôi nghĩ xem phải làm gì, trong khoảng thời gian đợi lão Yên tỉnh lại thì mọi việc đều nghe theo tôi.
Tôi cũng không dám tỏ ra khinh thường, nói rằng đây chỉ là một suy đoán, có thể thực hiện hay không còn phải cân nhắc kỹ càng, cho nên vẫn là chờ lão Yên tỉnh lại rồi nói sau.
Nói xong tôi quay đầu hỏi Côn Bố là lão Yên còn bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại?
"Có lẽ..." Côn Bố lên tiếng.
Đồng tử của tôi co rút lại, anh ta còn chưa kịp nói xong thì tôi đã rút một thanh phi đao từ bên hông ra rồi ném về phía đầu của anh ta, đồng thời hô to một tiếng: "Đừng nhúc nhích!"
Côn Bố có phản ứng cũng rất nhanh, ngay lúc tôi vừa ném phi đao ra là anh ta đã ý thức được có chuyện, thân hình khẽ nhúc nhích, mấy con rắn vàng lập tức chui từ trong tay áo của anh ta ra ngoài rồi im hơi lặng tiếng bò về phía đỉnh đầu.
Rắn vàng và phi đao của tôi cùng xông tới, khiến cho một con rắn có tướng mạo quái dị lập tức cứng đờ và “phịch” một tiếng rơi xuống đất.
"Tại sao con rắn này lại có sừng?" Nha Tử đến gần xem thử, sau đó tỏ ra kinh ngạc và nghi hoặc mà kêu lên.
Sừng?
Tôi đến gần xem thử, chỉ thấy trên cái đầu bằng phẳng của con rắn thế mà lại hơi nhô lên hai cái bướu thịt, trông giống như hai chiếc sừng.
Cầm Kiếm nói đây chính là chỗ gã cảm thấy kỳ lạ, trước đây gã không nghĩ đó là sừng, dù sao gã cũng chưa từng nhìn thấy chiếc sừng nào béo múp míp như thế.
Sau khi tôi nhìn thấy con rắn này thì trong lòng càng thêm nặng trĩu --- đây là sừng rồng…
Tất nhiên là tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy một con rồng thật sự nào rồi, cho nên cũng không biết sừng rồng trông như thế nào, nhưng lúc nhìn thấy hai chiếc sừng ở trên đầu của con rắn này thì phản ứng đầu tiên của tôi cho rằng bọn chúng chính là sừng rồng, trừ cái đó ra thì tôi cũng không biết chính mình nên phản ứng ra sao, bởi vì những chuyện xảy ra trước đó đã khiến tôi không thể ngừng dựa vào nó.
Giáo sư Hứa hiển nhiên cũng nghĩ đến điều gì đó, chỉ thấy ông ấy lộ ra vẻ không thể tin được mà lắc đầu, sau đó liên tục nói không có khả năng, sao lại có thể như thế chứ?
"Thầy à, không có gì là không thể." Nha Tử ra vẻ cao thâm, nhưng mới nói một câu là đã không nín được nữa, nói là mặc dù bản thân cũng không tin vào rồng, nhưng có lẽ là do môi trường ở trên hòn đảo này rất đặc biệt, cho nên mới tạo thành rất nhiều quái vật xuất hiện, nhưng rồng có thật sự dễ tạo ra như vậy sao?
Giáo sư Hứa không biết nên biểu hiện ra dáng vẻ nào, mà tôi cũng bị Nha Tử chọc cười, nhưng điều này cũng đã làm cho bầu không khí ngưng trọng vừa rồi lập tức tiêu tan đi một chút.
Tôi gọi cô Tứ đến và hỏi xem liệu cô ấy có nhận ra đây là vật gì không, cô ấy nhìn lướt qua một cái nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, chỉ thản nhiên nói: “Nha Tử nói không sai, chỉ là một đám quái vật mà thôi, chứ không phải rồng.”
Giọng điệu của cô Tứ rất bình thản, đặc biệt là khi cô ấy nói đến rồng, bộ dạng đó trông không giống như đang nói về một loại thần vật trong truyền thuyết, mà là một thứ gì đó đã tồn tại trong ý thức của cô ấy, mặc dù giữa hai cái này không có nhiều khác biệt nhưng tôi vẫn nghe ra được, nên vội vàng hỏi cô ấy liệu trên thế giới này có thực sự tồn tại rồng hay không?
****1:
“Ai biết được?” Cô Tứ khẽ thở dài, nói từ khi trời đất vừa được tạo thành, chưa có sự xuất hiện của con người đến khi con người dần chiếm lĩnh toàn bộ trái đất thì nơi nơi đều đã tràn ngập vô số bí ẩn chưa được giải đáp. Không ai có thể khẳng định chúng nó chắc chắn tồn tại, cũng như không ai dám khẳng định chúng nó chắc chắn không tồn tại.
Tôi nghĩ lại cũng thấy đúng. Lịch sử của loài người cùng lắm cũng chỉ mới có mấy nghìn năm, nhưng mà trái đất đã tồn tại trên trăm triệu năm. Đúng là có một số thứ chúng tôi không thể giải thích rõ ràng được.
Tôi lật con rắn lại, hỏi Cầm Kiếm: “Không phải anh nói chúng nó không thể ra khỏi hang động đá vôi sao?”
“Tôi cũng không biết, trước đó chúng nó đúng là chưa từng ra khỏi hang động đá vôi." Cầm Kiếm xòe tay ra, vẻ mặt có chút lưu manh.
Tôi phát hiện ra từ khi giải quyết xong vấn đề về người thân thì giọng điệu của anh ta ngày càng giống một tên lưu manh hơn. Cũng không biết anh ta nghĩ gì, rõ ràng vẻ ngoài trông giống thế ngoại cao nhân (người vì chán ghét danh lợi thế gian mà sống ẩn cư nơi núi sâu rừng già), nhưng bây giờ lại giống như một kẻ cà lơ phất phơ.
Tôi cau mày, ngẩng đầu nhìn nơi con rắn vừa chui ra, sắc mặt tối sầm xuống.
Ở đó có một vị trí giống như cái lỗ nhỏ, một con rắn khác đang chậm chạp chui ra từ đó, đầu hướng về phía chúng tôi, đôi mắt hình tam giác chứa đầy những cảm xúc giống như con người - giết chóc và chiếm đoạt.
“Côn Bố!" Tôi kêu lên, Côn Bố phản ứng rất nhanh, lập tức chỉ huy con rắn vàng lao về phía trước, con rắn kia chợt rụt lại, một lúc lâu cũng không bò ra nữa.