← Quay lại trang sách

Chương 844 Ngọc Cửu Long

Tôi dặn mọi người cẩn thận một chút. Nếu ở đây có lỗ nhỏ để chúng nó chui ra thì e là những nơi khác cũng sẽ có. Lăng mộ này đã không còn an toàn nữa, không nên mất cảnh giác.

Sau khi nghe tôi nói xong, sắc mặt đám người Trịnh lão nhị tái xanh, nói bọn họ phải đi, không thể tiếp tục ở lại cái chỗ quái quỷ này được.

“Chỗ quái quỷ?" Nha Tử nghe vậy hừ một tiếng: "Đây chính là lăng mộ của tổ tiên mấy người đó."

Trịnh lão nhị đen mặt không trả lời, nhưng tôi đoán không chừng trong lòng anh ta đang nghĩ: Mộ tổ tiên cái con khỉ, cái nơi đòi mạng này dù có là ai cũng chả muốn ở lại.

Quả nhiên, sau khi do dự hồi lâu anh ta vẫn quyết định đỡ lão Trịnh Thúc đứng dậy, nói bọn họ thực sự không có bản lĩnh tiếp tục đợi trong này, chỉ có thể lui ra ngoài trước và đợi chúng tôi ở trên thuyền.

Dù rất tức giận nhưng tôi vẫn phải kìm xuống, cũng may là anh ta vẫn còn chút lương tâm, không nói bọn họ về thôn Phong Thu trước, nếu không, có thể tôi sẽ lao thẳng đến chém anh ta một nhát.

Tôi không để tâm xua tay, nói: “Mấy người đi đi, chỉ cần có thể đi ra ngoài."

Nghe vậy, Nha Tử kéo tôi lại nói: "Trường An, cậu điên rồi à? Từ đây ra khỏi mộ rõ ràng không khó, cậu cho rằng bọn họ không thể thoát ra được à?"

Tôi lập tức ngẩn người. Con đường mà tôi và cô Tứ đến thực sự không hề dễ dàng, nhưng tôi cũng không biết Nha Tử và những người khác đi đường nào tới đây. Nhìn sắc mặt của Nha Tử thì hẳn là con đường bọn họ đi không hề gặp nguy hiểm?

Nha Tử thở dài, kế đó nghiêm túc nói với Trịnh lão nhị: “Anh đừng quên, trên đảo ngoài trừ lăng mộ này thì bên ngoài còn có một nhóm người. Mấy người tùy tiện đi ra ngoài, chúng tôi không dám đảm bảo bọn họ có tấn công mấy người hay không. Dù sao ngay cả chúng tôi mà bọn họ cũng muốn giết, anh suy nghĩ kỹ lại đi.”

Lời nói của Nha Tử đã thành công khiến Trịnh lão nhị do dự. Vụ việc Quỷ Vô Ảnh mới trôi qua chưa được hai ngày, trong lòng bọn họ chắc hẳn vẫn còn bóng ma tâm lý, nếu đi ra ngoài một mình vào lúc này thì cũng khó nói là có bị trúng chiêu hay không.

“Với lại, mấy người có đủ tự tin đi qua lãnh địa của đám trùng lá kia một mình không?" Nha Tử không đợi anh ta nghĩ thông đã tiếp tục tạo thêm áp lực, lần này càng mạnh hơn lần trước.

Nếu nói Quỷ Vô Ảnh chỉ hơi dọa người chút chứ không gây nên thương tổn gì thì đám trùng lá kia lại khác. Họ đều đã trải qua sự công kích của bọn chúng, biết được thứ này vô cùng lợi hại.

Quả nhiên, vẻ mặt của Trịnh lão nhị thay đổi mấy lần, anh ta nói: “Chẳng lẽ đi theo mấy người là có thể thoát được à?"

“Thoát được hay không thì khó nói trước. Nhưng dù sao khi gặp nguy hiểm cũng có chúng tôi chắn ở phía trước mà, đúng không?" Nha Tử nhún vai, lời anh ta nói khiến Trịnh lão nhị đỏ mặt, nhưng cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn ở lại.

Lão Trịnh Thúc vốn muốn nói gì đó, nhưng dưới sự tấn công dồn dầp của Nha Tử cũng đành từ bỏ, chỉ có thể nheo mắt ngồi dựa vào quan tài, tỏ vẻ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.

Tôi biết tại sao Nha Tử muốn giữ bọn họ lại. Không ai biết gần đây bọn họ đang nghĩ gì. Lỡ như trên thuyền bọn họ gặp phải biến cố nào khác, trực tiếp khởi động thuyền chạy trước, đến lúc đó giữa vùng biển mênh mông rộng lớn, chúng tôi căn bản không còn chỗ nào để đi.

Thứ hai cũng là vì Ngọc Cửu Long, những lăng mộ có người canh giữ như này từ trước đến nay luôn có một số ít bí mật nhất định phải là con cháu mới có thể giải được. Nếu bí mật này được đặt trên Ngọc Cửu Long thì chúng tôi phải đi đâu để bắt người đây?

Vừa rồi tôi cũng là quá tức giận nên mới không quan tâm bọn họ đi đâu. Bây giờ Nha Tử giữ bọn họ lại, tôi mới nhận ra vừa rồi mình quả thực có chút bốc đồng.

Sau khi xử lý xong chuyện của đám người lão Trịnh Thúc, tôi xách xác con rắn sang một bên, dùng dao mổ bụng con rắn rồi từ từ kiểm tra.

Con rắn này quả nhiên khác với những con rắn thông thường, ngoài hai chiếc sừng trên đầu, túi mật của nó cũng thấp hơn những con rắn bình thường nửa tấc. Tôi khẽ cau mày, lần nữa xác định đây không phải là rắn. Có phải là rồng hay không thì không chắc, nhưng vị trí túi mật của rắn sẽ không thể thay đổi.

Không đúng!

Tôi đột nhiên đứng dậy lao về phía lão Yên. Nếu đây không phải là rắn thì chất độc trong người lão Yên sao có thể là độc rắn được?

Côn Bố không đoán được đó là loại độc của rắn nào, nhưng không thể ngay cả việc nó có phải độc rắn hay không anh ta cũng không phân biệt nổi được. Độc rắn có sự khác biệt vô cùng rõ ràng với các loại độc khác. Ngay cả một người ngoài nghề như tôi cũng có thể phân biệt được một chút, không lý nào anh ta lại không thể.

Tôi nắm lấy tay lão Yên, chỉ thấy trên tay ông ấy có hai lỗ răng nhọn - là vết rắn cắn.

Tôi kéo lấy con rắn, ấn hàm răng nó xuống cánh tay mình, nhưng lại bị Côn Bố ngăn cản, nói nếu tôi lại tìm đường chết lần nữa thì chỗ anh ta không có thuốc giải nào có thể giải độc cho tôi đâu.

"Không được, tôi phải thử xem!" Tôi cố chấp nói.

Côn Bố nghe xong không nói hai lời liền giật lấy con rắn từ tay tôi ném sang một bên. Tôi quát lớn một tiếng đầy bén nhọn: “Đừng vứt. Vứt nó rồi không ai trong chúng ta có thể thoát ra khỏi đây."