← Quay lại trang sách

Chương 859 Ngọc Cửu Long

"Không gì là không thể, Lưu Hàn Thu là người xảo quyệt lại cực kỳ tham vọng, chỉ cần có thể nhúng tay vào là ông ta đều muốn gom nó vào phạm vi thế lực của mình. Cho dù nhà họ Lưu có sụp đổ đi nữa thì món đồ trên tay cậu vẫn khiến cho những kẻ trộm mộ thèm muốn!

Cậu nghĩ thử xem tại sao bây giờ bản thân lại có thể an toàn như vậy? Thứ nhất là do 701 đang bảo vệ cậu, những môn phái trộm mộ đó chỉ cần không phải muốn tìm chết thì đều sẽ không chủ động đụng đến cậu. Thứ hai cũng là do tư tâm của Lưu Hàn Thu, cậu quên mất ông ta đã làm những gì rồi sao?" Cô Tứ lạnh lùng nói.

Tôi nghe mà cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Việc mà Lưu Hàn Thu giỏi nhất chính là xử lý tin tức. Nếu ông ta muốn “Tinh Quan Yếu Quyết" của tôi thì đương nhiên sẽ không để tin tức lọt ra ngoài, nhưng nếu ông ta không chiếm được thì sao?

Với nhân phẩm của ông ta, tôi không tin ông ta sẽ che giấu giúp tôi, đến lúc đó, không chừng sẽ có người không sợ chết tìm đến.

"Tốt nhất cậu nên suy nghĩ cho kỹ, đừng hành động như một con hươu ngu ngốc nữa." Cô Tứ cuối cùng cũng nói xong, nhưng tôi biết cơn giận trong lòng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ là cô ấy không muốn nói thêm nữa thôi.

Sau khi cảm giác xấu hổ ban đầu qua đi, trong lòng tôi lại cảm thấy mừng thầm. Cô Tứ tức giận vì tôi, vậy có phải chứng tỏ thật ra cô ấy cũng để ý đến tôi không?

Nghĩ vậy thì thấy mỗi câu cô ấy vừa nói lại mang một tầng ý nghĩa khác, tôi chỉ hận không thể lấy từng chữ một ra để mà nhấm nuốt.

Trong khi cô ấy đang răn dạy tôi, tất cả thủy ngân đã chảy ra khỏi gạch, để lại một hố sâu dọc đường. Nếu để nó chảy vào người - tôi không khỏi rùng mình một cái.

Cô Tứ bước tới và đẩy cánh cửa bằng đồng ra, tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ dễ dàng như này của cô ấy, lão Yên khẽ nói: “Đừng nhìn nữa. Đây là kỹ năng chỉ cô Tứ mới có. Chín ngón tay của cô ấy á hả, đừng nói là gạch, ngay cả cánh cửa bằng đồng trước mặt cũng chỉ cần tốn thêm chút sức thôi."

Nghe đến đây tôi câm nín nhìn trân trối, nhưng vì cô Tứ vừa nổi giận nên tôi không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng nhớ kỹ trong lòng.

Cánh cửa bằng đồng đột nhiên được mở rộng, một cơn gió u ám từ trong thổi ra ngoài. Tôi giơ đèn pin chiếu vào trong thì thấy một dãy tượng người đá xanh đen với hình thù cổ xưa đang mở to mắt nhìn tôi.

Những tượng người đá này đều được chạm khắc theo trang phục của binh lính thời nhà Thanh, động tác hoặc là cầm giáo, hoặc là rút bội kiếm, hoặc là kéo cung tên.

Nhìn từ xa khí thế trông thật bức người, giống như một nhóm âm binh từ dưới địa phủ bước ra, chỉnh chỉnh tề tề tiến nện bước đến chỗ chúng tôi.

Cô Tứ đứng ở cạnh cửa, hiển nhiên không có ý định đi vào trước. Tôi giơ đèn pin lên để đảm bảo không có cơ quan nào khác, sau đó mới tiến lại gần tượng người đá hơn một chút, nhưng cũng chỉ đứng gần cửa, tập trung đánh giá những tượng người đá này.

Khi đến gần hơn, tôi mới nhận ra số lượng tượng người đá còn nhiều hơn vừa rồi tôi nhìn thấy. Có khoảng ba đến bốn hàng tượng người đá để sát phía sau hàng đầu tiên, số lượng tượng người đá ở mỗi hàng cũng không giống nhau. Hàng đầu tiên có chín cái, hàng thứ hai có mười một cái, hàng thứ ba có bảy cái, mà hàng cuối cùng chỉ có một cái.

Tượng người đá cuối cùng cao một cách bất thường, nhắm chừng gấp đôi những tượng người đá phía trước. Tôi thầm nhớ kỹ trong lòng, đây có lẽ là tượng đá vua ở đây nhỉ?

“Trận tượng đá.” Tôi lẩm bẩm.

Trận tượng đá thường dựa trên Kỳ Môn Bát Quái và được sửa đổi lại. Mỗi một vị trí được đặt của tượng người đá khác nhau cũng sẽ khiến cho trận tượng đá trở nên khác nhau.

Tôi giơ đèn pin lên cao hết mức rồi chiếu về phía sau, lúc này chợt phát hiện phía sau tượng đá người cuối cùng khoảng hai mét có một bức tượng người phụ nữ khác hẳn với những tượng người bằng đá kia. Thủ pháp điêu khắc cực kỳ tinh xảo, hơn nữa tôi đã từng thấy bức tượng này trong đền Long Vương của thôn Phong Thu.

"Là tổ tiên, là tổ tiên!" Lão Trịnh Thúc kích động nói ra một câu, sau đó lại quỳ xuống.

Tôi phát hiện ông ấy có một thói quen rất thú vị, đó là khi gặp phải chuyện gì kích động đều sẽ quỳ xuống, nhưng ý nghĩa của việc quỳ gối lần này lại khác, dù sao trước mặt cũng là tổ tiên của bọn họ.

Trịnh Nhất Tẩu...

Tôi im lặng nhìn bức tượng, xem ra đây là phòng mộ chính.

“Chúng ta tới rồi.” Lão Yên liếm môi, sự nhiệt tình trong mắt gần như tràn cả ra ngoài, tôi cười, nói nếu muốn vượt qua thì còn phải đối phó với đám người đá này đã.

Lão Yến sờ sờ cằm, quay đầu lại hỏi lão Trịnh Thúc xem ông ấy đã từng nghe nói tới trận tượng đá này chưa?

Lão Trịnh Thúc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói không có. Ông ấy cũng xem như là một trong những người trong thôn khá quan tâm đến sự tích của tổ tiên. Ông ấy cũng từng nghiên cứu về lăng mộ của Trịnh Nhất Tẩu.

Tuy rằng không tường tận, nhưng dựa vào thân phận hậu duệ nên ông ấy vẫn biết được rất nhiều chuyện. Nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy hay nghe nói gì về trận người đá này.