← Quay lại trang sách

Chương 858 Ngọc Cửu Long

Sau khi đi được một đoạn ngắn, tôi không yên tâm quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, cô Tứ đã yên lặng đi theo phía sau, nhưng vẻ mặt vẫn mơ màng như cũ. Tôi thấy khó hiểu, thầm nghĩ muốn hỏi cô ấy xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng tôi vẫn không hỏi.

Có một lối đi tự nhiên nối với bên ngoài hang động đá vôi, hẳn là chỗ trũng ở phía dưới hòn đảo. Sau bảy bảy bốn chín khúc cua thì một cánh cửa bằng đồng giống cái vừa nãy đã chặn đường chúng tôi lại.

Bởi vì trước đó đã mở nó một lần, lần này tôi quan sát cũng không thấy có gì khác biệt nên liền chuẩn bị mở theo cách cũ. Ngay khi tay tôi cách viên gạch nhô ra chưa đến một centimét, một bàn tay mảnh mai lạnh như băng chắn trước mặt tôi.

“Cô Tứ?"

Tôi ngạc nhiên kêu lên, nhưng cô ấy không thèm nhìn tôi lấy một cái, tay phải vỗ nhẹ vào viên gạch khiến nó thụt vào trong, sau đó chụm ngón trỏ và ngón giữa lại rồi thọc thẳng vào viên gạch.

Tôi giật mình, nhìn ngón tay của cô ấy cứ vậy mà thọc thẳng vào, sau đó viên gạch cứng rắn cứ như vậy bị cô ấy chọc ra hai lỗ như miếng đậu hũ vậy. Cô ấy dùng tốc độ kỳ lạ rút tay lại, một dòng nước màu đỏ chảy ra từ hai cái lỗ mà cô ấy thọc vào.

Dòng nước này chảy qua viên gạch nào là viên đó lập tức bị ăn mòn, cho đến khi chảy xuống đất phát ra âm thanh xèo xèo.

Đây ... là thủy ngân à?

Thành phần chính gây nên vụ nổ của thủy ngân là axit sulfuric, chúng thường được dùng trên đỉnh lăng mộ, vì rất nhiều kẻ trộm mộ đều sẽ vào lăng mộ từ đỉnh. Điều này dẫn đến việc người xưa phát minh ra thủy ngân và sử dụng rộng rãi trên đỉnh các ngôi mộ.

Lúc đầu quả thực đã giết được rất nhiều kẻ trộm mộ. Về sau, bọn trộm mộ cũng khôn hơn, tất cả đều lựa chọn đi vòng qua đỉnh mộ, không ngờ thủy ngân lại được đổ đầy bên trong những viên gạch ở đây.

Hơn nữa sau khi vượt qua cánh cửa bằng đồng trước đó, dĩ nhiên tôi sẽ thả lỏng cảnh giác hơn. Nếu vừa nãy tôi thò tay vào, chưa đến chuyện khác, cái tay này của tôi xem như đã bị hủy rồi...

Cô Tứ lạnh lùng nhìn dòng thủy ngân chảy xuống đất, sau đó liếc nhìn tôi với vẻ không hài lòng. Khi nhìn thấy vẻ mặt đó của cô Tứ, cả người tôi cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào?

Cả người cô ấy bây giờ đều là vẻ người sống chớ đến gần, ngay cả đám lão Yên cũng không dám tiến lên khuyên can.

"Trường An, mỗi bước đi trong lăng mộ đều phải cẩn thận. Cậu liều lĩnh như vậy, là vì sau này không muốn vào lăng mộ nữa sao?" Cô Tứ nhìn chằm chằm tôi một cách nghiêm khắc, dưới cái nhìn của cô ấy, tôi cảm thấy có hơi xấu hổ.

Nhưng cô Tứ không dễ dàng buông tha tôi, quát thật lớn: “Nói chuyện!”

"Cô Tứ ..." Lão Yên nhịn không được nữa, cau mày kêu lên.

Cô Tứ quay lại, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến ông.”

Lão Yên bất đắc dĩ, chỉ có thể bày ra vẻ mặt tự bảo trọng với tôi, sau đó từ từ lui sang một bên.

Tôi biết cửa này mình không thể qua được, nên đành phải nhận lỗi, rồi lại đảm bảo với cô Tứ lần sau sẽ chú ý hơn.

"Lần sau?" Cô Tứ nói một cách mỉa mai: “Mấy người thì có bao nhiêu cái lần sau? Mỗi lần vào lăng mộ mấy người hẳn đều đã có ý thức đặt mạng của mình ở đây rồi chứ. Đừng tưởng mang về được mấy thứ như quốc bảo là lập tức không thèm để cổ mộ trên thế gian vào mắt, mấy người vĩnh viễn sẽ không thể biết được khi nào gặp phải nguy hiểm lớn hơn. Đây là kiến thức cơ bản nhất khi tiến vào 701, mấy người sao lại quên hết cả vậy?"

****

Cô ấy càng nói càng tức giận, mắng hết một lượt những người có mặt ở đây, nhưng lại không có ai dám nói lời nào, tất cả đều chỉ nghe mà không dám giận.

Tôi cũng không dám nói chuyện, tuy bị mắng đến không dám ngẩng đầu lên, nhưng tôi biết những gì cô ấy nói là đúng. Ý thức về mối nguy hiểm của chúng tôi vẫn chưa đủ, không chỉ tôi mà cả lão Yên cũng có vẻ hơi lơ đãng sau khi đội trưởng Bạch mất, thậm chí còn có ý định chuyển giao quyền lực sang cho tôi.

Cô Tứ lạnh lùng liếc nhìn chúng tôi: “Tôi biết mấy người đang nghĩ gì, bởi vì có tôi ở đây, tôi chưa bao giờ khiến mấy người gặp phải nguy hiểm thực sự, cho nên khi tôi ở đây mấy người mới không tránh khỏi việc mất cảnh giác, nhưng nếu tôi không có ở đây thì sao?”

Lão Yên không nói gì. Đúng là những nhiệm vụcó cô Tứ tham gia cùng đều có độ nguy hiểm vô cùng cao. Nhưng trước đó tôi nghe Nha Tử nói cô Tứ rất hiếm khi xuất hiện, thậm chí còn có khi mấy năm cũng không thấy bóng dáng, hơn nữa phân tích của cô ấy cũng không sai, chúng tôi đúng là vì sự hiện diện của cô ấy mà đã thiếu cảnh giác.

"Trường An."

Cô Tứ lại gọi tôi, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô ấy nghiêm túc nói: “Cậu là hậu duệ duy nhất của nhà họ Lưu, chẳng lẽ cậu thực sự muốn một kẻ tiểu nhân ghê tởm như Lưu Hàn Thu tiếp quản gia nghiệp của nhà họ Lưu sao?”

Tôi sững người, trước đây tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này. Khi nhắc đến Lưu Hàn Thu thì đều là mối thù giữa ông ta và 701, còn về mối quan hệ giữa ông ta và tôi thì tôi lại không hề nghĩ sâu xa đến vậy.

Tôi ấp úng nhìn cô Tứ, nghi ngờ hỏi cô ấy chuyện này chẳng lẽ thực sự có khả năng xảy ra à?