Chương 861 Ngọc Cửu Long
Cô Tứ đã đi tới trước pho tượng người phụ nữ, ngẩng đầu nhìn pho tượng, thần sắc mơ hồ có chút dao động.
Pho tượng Trịnh Nhất Tẩu hoàn mỹ thể hiện ra khí chất hơn người của bà ấy, khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người kiều mỵ, lông mày hàm chứa anh khí, hai mắt lấp lánh hữu thần, trong tay còn nắm chặt một thanh trường kiếm. Trong thoáng chốc giống như là có một vị nữ vương hải tặc đang đứng ở trước mặt tôi.
“Các cậu xem bên hông bà ấy đi.” Giáo sư Hứa kích động nói.
Tôi vội vàng nhìn qua, chỉ thấy một khối ngọc bội hình tròn đang treo ở bên hông bà ấy, từ xa nhìn lại tựa như được điêu khắc, nhưng khi nhìn kỹ thì có thể nhìn ra là thứ có thể lấy xuống.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi, nhưng lại cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Ngọc Cửu Long tùy tiện đeo ở bên hông của bà ấy sao?
“Cũng không phải là không có khả năng, ban đầu Ngọc Cửu Long vốn là trang sức của Trịnh Nhất Tẩu, tương truyền là sính lễ năm đó Trịnh Nhất tặng cho bà ấy.” Giáo sư Hứa kích động giải thích.
Tôi chỉ cảm thấy vật này có được cũng quá dễ dàng, cẩn thận từng li từng tí vây quanh pho tượng Trịnh Nhất Tẩu nhìn nửa ngày, xác định không có bất cứ vấn đề gì mới hướng về phía giáo sư Hứa đã sớm không kiềm chế được gật gật đầu.
Ông ấy lập tức vọt lên, nhìn như vội vàng, nhưng động tác lấy xuống lại vô cùng nhẹ nhàng.
Ngọc Cửu Long được một sợi dây đã phai màu không nhìn ra màu sắc ban đầu buộc lại, thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng tay cầm kính lúp của giáo sư Hứa đã phát run.
“Đây, đây không phải là Ngọc Cửu Long của triều Thanh!” Ông ấy cao giọng nói.
Tôi nghi hoặc không hiểu, chẳng lẽ là đồ dỏm?
Nhưng giáo sư Hứa lại kích động lắc đầu, nói năng lộn xộn: “Tôi tưởng là của nhà Thanh, không ngờ không phải, trời ạ, chúng ta lại tìm được thứ này ở đây. Lão Yên, lão Yên, ông mau tới đây xem.”
Lão Yên ở ngay bên cạnh ông ấy, ông ấy lại cao giọng kêu lên, rõ ràng là không khống chế được cảm xúc.
Lão Yên muốn tiếp nhận Ngọc Cửu Long, ai biết giáo sư Hứa lại không cho ông ấy động vào, chỉ cho ông ấy nhìn.
“Thứ gì có thể khiến ông…” Lão Yên lườm ông ấy một cái, lời còn chưa nói xong, miệng đã há to đến mức có thể nhét một trứng gà vào.
“Là, là của triều Hán!” Lão Yên kích động đến đầu lưỡi thắt lại, nói phương pháp điêu khắc chín con rồng này là của đời Hán, đời sau mặc dù có người bắt chước, nhưng không bắt chước được tinh túy.
Chỉ thấy chín con rồng kia đầu đuôi chạm nhau, ở giữa tựa hồ đang bảo vệ thứ gì đó, tôi vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, hình xăm Cửu Long sau lưng tôi cùng cách điêu khắc chín con rồng này cơ hồ giống nhau như đúc, tôi nhìn về phía cô Tứ, cô ấy lại không nhìn tôi, mà lão Yên phỏng chừng quá kích động, căn bản không để ý tới tôi.
Tôi không dám tin nhìn khối ngọc bội dày chừng ba cm, đường kính chừng hai mươi cm này, hoàn toàn không thể tưởng tượng lai lịch và địa vị của nó lại lớn như vậy.
Giáo sư Hứa liền xem Ngọc Cửu Long như trân bảo mà giấu đi, nghiêm khắc dặn dò Nha Tử nhất định phải bảo vệ nó an toàn, vô luận như thế nào Ngọc Cửu Long cũng không được xảy ra sai sót gì.
Lúc này, lão Trịnh Thúc mới mở miệng, nói mục đích của chúng tôi đã đạt thành, có phải nên giúp bọn họ tìm ra phương pháp cởi bỏ lời nguyền rủa không?
Thuốc giải cũng không khó tìm, có dưới chân pho tượng Trịnh Nhất Tẩu có một ngăn bí mật, bên trong có hai chiếc hộp nhỏ cỡ bằng một quyển sách, cất giữ một đống đồ hỗn độn. Côn Bố ngửi, nói thứ này hẳn là thuốc giải, nhưng còn phải thử một lần.
Mấy người lão Trịnh Thúc đều có chút do dự, cuối cùng vẫn là lão Trịnh Thúc đứng ra, nói dù sao ông ấy cũng lớn tuổi, cho dù có là thuốc độc thì cũng không sợ.
Côn Bố lấy ra một loại thuốc ước chừng cỡ ngón cái đắp lên vảy đen trên cánh tay lão Trịnh Thúc, đại khái một phút sau, vảy kia sờ lên rõ ràng mỏng hơn những nơi khác không ít, hơn nữa vẫn còn đang mỏng đi.
“Thật sự là thuốc giải, thật sự là thuốc giải.” Lão Trịnh Thúc vui mừng hét lớn.
Tôi cười cười, vốn tôi còn đang suy nghĩ cho dù thứ này là thuốc giải, thì với số lượng như vậy e rằng cũng không đủ cho cả thôn dùng, nhưng nhìn hiệu quả trên người của lão Trịnh Thúc, sợ là không chỉ đủ, còn dư dả.
****
Mọi chuyện đã giải quyết xong, lúc này chúng tôi mới chuyển tầm mắt đến phòng chủ mộ, đồng thời phát hiện trong mộ thất không có quan tài.
Lão Yên suy đoán có thể Trịnh Nhất Tẩu đã chết ở trên chiến trường, căn bản không thể mang thi thể trở về, về phần y quan ở ngôi mộ này, sợ là một phụ nữ khinh bỉ xã hội phong kiến như Trịnh Nhất Tẩu sẽ khinh thường nên không dùng.
Mặt khác, còn có phần giới thiệu về cuộc đời của Trịnh Nhất Tẩu trên tường của phòng chủ mộ, kết hợp với những bức tranh, khiến cho bà ấy hiện ra sống động như thật trước mắt mọi người.
Tuy rằng không kém nhiều so với ghi chép, nhưng từ nơi này lại nhìn đến một Trịnh Nhất Tẩu càng thêm sinh động.
Dạo một vòng trong phòng chủ mộ, cũng không có vật gì càng có giá trị hơn, chúng tôi dự định trở về.
Ào......
Đột nhiên một tiếng nước chảy lọt vào lỗ tai, tôi men theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy tảng đá khổng lồ của trận người đá đang không ngừng chảy ra nước biển, tư thế kia giống như là bị vỡ đê.