← Quay lại trang sách

Chương 862 Ngọc Cửu Long

“Chạy mau!” Tôi hét lên.

Lão Trịnh Thúc đi đứng không nhanh nhẹn, Trịnh lão nhị trực tiếp khiêng ông ấy chạy theo đội ngũ.

Tốc độ dòng chảy của nước rất nhanh, vào thời khắc mấu chốt Cầm Kiếm cũng có tác dụng, anh ta từng nghe những người xây dựng lăng mộ nói rằng có thể trực tiếp đi ra ngoài từ trên phòng chủ mộ.

Cô Tứ nghe xong cũng không nhiều lời, trực tiếp nhảy lên sờ soạng một vòng đỉnh mộ, sau đó sắc mặt khẽ thay đổi: “Bị người chặn từ bên ngoài rồi.”

Lưu Hàn Thu!

Nháy mắt trong đầu tôi liền xuất hiện bóng dáng của ông ta, tôi nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da rút gân ông ta.

Ông ta đang muốn làm lại trò cũ, vây chết tất cả chúng tôi ở trong mộ, hiện tại nước đang từ cánh cửa đồng thau tràn tới đây, đã chặn đường đi của chúng tôi, dù thế nào thì chúng tôi cũng không có khả năng rút lui từ đường cũ.

“Côn Bố, đưa người cho tôi.” Cô Tứ đột nhiên quát một tiếng.

Côn Bố trực tiếp ném nhân cương vào trong tay cô Tứ, chỉ thấy cô ấy nhanh chóng cởi dây thừng trên người nhân cương ra, nhân cương thoát khỏi trói buộc, lập tức cử động. Cô Tứ hung tợn nói vài câu tôi nghe không hiểu, người nọ cứng đờ cũng không dám cử động nữa, ánh mắt nhìn về phía cô Tứ tràn ngập sợ hãi.

Cô Tứ lại ra dấu tay, nhân cương rốt cuộc cũng động, tôi trở nên đề phòng, lại thấy nó đưa tay tới chỗ cô Tứ đã chỉ định, nhanh chóng làm ra động tác đào.

Cái này......

Trong nháy mắt tôi không biết nên nói gì, móng vuốt cứng ngắc dị thường sắc bén, nền đất thật dày kia dưới móng vuốt của nó giống như bã đậu, chỉ chốc lát sau liền xuất hiện một lối đi rộng cỡ một người đi qua, mặt trên bị một tấm sắt che kín, nói vậy bên ngoài nhất định là bị Lưu Hàn Thu khóa lại.

“Mẹ kiếp, thứ gì vậy!” Ngay lúc tôi nhìn thấy hy vọng, lão Hạ đột nhiên kêu lên một tiếng quái dị, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nửa ống tay áo của ông ấy đã không còn.

Sắc mặt lão Yên không tốt, hét lớn nói: “Là cá ăn thịt người, mọi người đề phòng đi!”

Cá ăn thịt người?

Con mẹ nó, nơi này lại có cá ăn thịt người.

Tôi nhặt khẩu súng tiểu liên mà lão Yên vừa ném tới, bắn vào đầu những con cá ăn thịt người đang ở trong nước, vừa bắn vừa lui, cái đầu của cá ăn thịt người cũng không nhỏ, chỉ cần nước cạn chúng nó sẽ không qua được.

“Trịnh lão nhị, lát nữa cửa bị phá, các người đi trước.”

Tôi nhanh chóng hét lên một tiếng, Trịnh lão nhị không nói gì, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích. Đương nhiên tôi cũng không quan tâm đến biểu cảm của anh ta ra sao, đạn không ngừng bắn ra ngoài, từng luồng máu từ trong nước tràn ra.

“Cửa mở!” Cô Tứ kêu lên một câu, nhưng cô ấy cũng không có chờ chúng tôi, mà là xoay người đi lên trước, thuận tiện mang nhân cương ra ngoài, sau đó chính là đám người Trịnh lão nhị.

Tôi đi theo phía sau thúc giục bọn họ nhanh lên, sau khi bọn họ đều đi ra ngoài tôi kéo giáo sư Hứa và lão Hạ, cùng Nha Tử dùng sức đẩy bọn họ lên, cũng may phía trên có người tiếp sức nên cũng nhanh hơn không ít.

“Lão Yên, đi!” Giáo sư Hứa vừa ra ngoài, tôi liền quát.

Lão Yên lắc đầu nói không được, tôi trực tiếp rống lên một câu, bảo ông ấy đừng lãng phí thời gian.

Ông ấy cũng không nói nhảm nữa, đạp lên lòng bàn tay của tôi và Nha Tử bò ra ngoài, sau đó là Nha Tử và Côn Bố, tôi ở lại tới cuối cùng.

Sau khi tất cả mọi người đều đi ra ngoài, trong lòng tôi cũng thả lỏng, đang muốn đi lên, liền cảm thấy chân nặng nề, tôi quay đầu nhìn lại, thì thấy một con cá ăn thịt người đang cắn đùi tôi, máu từ miệng nó chảy ra.

“Mẹ nó bà nội mày!” Tôi bắn nó một phát, cũng bất chấp vết thương ở chân, dùng sức nhảy lên, Côn Bố và Nha Tử vững vàng đỡ lấy tôi, kéo tôi lên.

Cô Tứ trực tiếp dời một tảng đá lớn lại đây, đặt tấm sắt lên, lại đè tảng đá ở phía trên.

Phù......

Cuối cùng cũng an toàn.

Tôi nằm trên mặt đất, vẫn còn có thể cảm nhận được sức nước đang đập vào mảnh đất này, nhưng trong lòng lại an ổn hơn rất nhiều.

Chờ tôi bình tĩnh lại, mới nhớ ra một chuyện, hung tợn hỏi: “Lưu Hàn Thu đâu?”

Việc này do chính ông ta làm ra, tôi không tin ông ta không ngồi xổm ở gần đây.

Cô Tứ cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi tôi đi ra, ông ta còn muốn tấn công tôi, chỉ là lúc này đã đi rồi.”

Lưu Hàn Thu hiển nhiên một kích không trúng đã lập tức bỏ chạy, khó trách vừa rồi cô Tứ muốn đi ra trước, nếu đổi lại là chúng tôi, nói không chừng đúng là để cho ông ta thực hiện được âm mưu rồi.

Lòng cảnh giác của những người được cứu khi đang đứng bên bờ vực là thấp nhất, nếu người đầu tiên đi ra xảy ra chuyện, người phía sau đại khái cũng sẽ xảy ra chuyện.

Lão Yên nổi giận, nói lần này trở về Yến Kinh ông ấy liền bắt đầu điều tra Lưu Hàn Thu, ông ấy không tin với tính cách tham lam không có mức độ của tên trọc này, sẽ chỉ cảm thấy hứng thú với 701 chúng tôi.

Mà nhân cương bị cô Tứ ném ra thì nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó, lão Trịnh Thúc vốn còn muốn khiến nó phải tan xương nát thịt, nhưng hiện tại nể tình nó đã cứu chúng tôi một mạng cũng đành quên đi, bởi vậy chỉ trơ mắt nhìn cô Tứ thả nhân cương đi.

Lúc này, giáo sư Hứa thở dài nói: “Vốn là đơn vị anh em, đến trong tay ông ta không biết làm sao liền biến thành bộ dáng này, lão Yên à, ông…”