Chương 877 Lan Đình Tập Tự
Suy cho cùng thì cũng là bộ đội đặc nhiệm chỉ đứng sau 701, Đoàn trưởng Lâm sau khi trải qua một đêm, nỗi sợ hãi trong lòng đã vơi đi rất nhiều, cho dù là vì trách nhiệm với đồng đội 701 sắp tới, hay là để tìm ra câu trả lời cho chính mình thì đoàn trưởng Lâm cũng quyết định mạo hiểm tiến vào sâu trong khu mộ thêm lần nữa.
Lúc này đây anh ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngoài chiến sĩ tuần tra, anh ta dẫn theo toàn bộ chiến sĩ của một đại đội đi tới.
Không khác gì so với lần trước, bọn họ tới nơi liền tiến vào trong lòng núi tối tăm sâu thẳm, nhưng có Đoàn trưởng Lâm cùng với những chiến sĩ đã đến vào đêm trước dẫn đường nên cũng không mất nhiều thời gian trên đường đi.
Rất nhanh bọn họ liền dựa vào ký hiệu ngày hôm qua để lại đi tới nơi có ánh sáng, lại phát hiện con đường có ánh sáng kì lạ kia đã biến mất, chắn ngang trước mắt rõ ràng là một vách núi chật hẹp.
“Chẳng lẽ cơn gió lạnh tối hôm qua là từ sâu trong vách núi thổi lên sao?” Đoàn trưởng Lâm lẩm bẩm, chậm rãi nghiêng người đến mép vực nhìn xuống, lại phát hiện trong vách núi tràn ngập sương mù dày đặc, một mảnh mênh mông trắng xóa, giống như những đám mây trên bầu trời.
Dường như có thể cảm nhận được Đoàn trưởng Lâm đang quan sát chúng, từng đoàn từng đoàn sương mù cuồn cuộn, chúng quay cuồng, tạo ra tiếng vang vù vù, lấy thế gió cuốn mây rền đánh úp lên trên.
Chẳng lẽ sương mù này đã có linh tính rồi?
Đoàn trưởng Lâm sửng sốt, muốn né tránh nhưng lại phát hiện mình không thể tránh kịp.
Trong nháy mắt sương mù vô tận liền vọt tới, Đoàn trưởng Lâm không cam lòng trừng to hai mắt, cho là mình xong rồi, nhưng ở thời khắc mấu chốt này, làn sương mù vốn đang rất hung tợn bỗng nhiên ngừng lại.
Chúng dừng lại trong giây lát, như thể gặp phải thứ gì đó khiến chúng sợ hãi, lại lập tức tản ra rồi nhanh chóng lui vào sâu trong vách núi. Thậm chí mấy luồng sương mù xông lên phía trước còn chưa kịp phản ứng đã biến mất trong hư vô.
Đám sương mù này hóa thành một luồng hơi nước nhẹ nhàng bay dọc lên theo vách núi, bốc lên mùi tanh gay mũi.
“Khụ khụ......”
Đoàn trưởng Lâm đang đứng ở vách núi là người đầu tiên cảm nhận được mùi hơi nước, sắc mặt trắng bệch, lập tức khom người ho khan.
Về phần mấy chiến sĩ ở phía sau, sau khi ngửi thấy mùi này đều bịt mũi che miệng, đột nhiên trong lối đi chật hẹp liên tục vang lên những tiếng ho khan cùng với tiếng nôn mửa liên tục.
Đoàn trưởng Lâm bị sốc là bởi vì sau khi sương mù tan đi thì bốc lên mùi thi thể hôi thối.
Vì sao trong sương mù lại xen lẫn mùi hôi thối của thi thể, hay là nói sương mù này vốn là thi khí tận trời? Nếu là như vậy, vậy dưới vách núi nơi thi khí ngưng tụ thành mây này phải có bao nhiêu thi thể đây? Và thứ gì đã cản lại những thứ ma quỷ dưới dạng sương mù?
Anh ta lấy ra đèn pin với ống nhòm quân dụng, lần nữa chiếu đèn xuống phía dưới, đáng tiếc là mặc dù ánh sáng với lực xuyên thấu rất mạnh cũng bị sương mù dày đặc nuốt chửng trong nháy mắt.
Không có tầm nhìn, ống nhòm liền trở nên vô dụng.
Đoàn trưởng Lâm có chút chán nản, sai cấp dưới lấy ra một bình hành quân chứa đầy nước, do dự một chút rồi ném bình nước xuống.
Ống nhòm không dùng được thì anh ta chỉ có thể dùng loại phương pháp ngu ngốc này để phán đoán độ sâu của vách núi, đáng tiếc chiếc bình một mạch lao xuống dưới chẳng hề phát ra âm thanh nào......
Một đại đội dựng đứng lỗ tai đợi nửa ngày, cũng không nghe được bất kỳ tiếng vọng nào, vực thẳm cổ quái này, nhìn thế nào cũng giống như một cái động không đáy!
Bang bang bang!
Tất cả mọi người không dám phát ra tiếng động, cho nên xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh đến mức mỗi người đều có thể nghe được tiếng tim đập của mình và đồng đội.
Đoàn trưởng Lâm mơ hồ nghe tiếng tim mình đang đập, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không thể nhớ được có chỗ nào không bình thường.
Nhìn tình huống trước mắt, anh ta thấy không có cách nào giải thích cho thuộc hạ của mình hiểu, Đoàn trưởng Lâm bất đắc dĩ phải dẫn bọn họ ra khỏi đó.
Tôi nghĩ Đoàn trưởng Lâm sẽ kết thúc ở đây, ai ngờ sắc mặt anh ta bỗng nhiên tái nhợt, trán cũng lập tức đổ mồ hôi lạnh, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng mà bắt lấy tay lão Yên, mất bình tĩnh nói: “Lão Yên, tôi cũng không biết nên may mắn hay là nghĩ mà sợ, lúc ấy...... Phía sau tôi cũng có tiếng tim đập...”
Đoàn trưởng Lâm đứng gần vách núi nhất, anh ta có thể nghe được nhịp tim của các đồng đội phía sau thì không có gì lạ, nhưng trước sau trái phải anh ta đều nghe được nhịp tim rõ ràng.
Phải biết rằng, phía trước anh ta chính là vực sâu không thấy đáy.
“Trường An, cậu cảm thấy thế nào?" Lão Yên đầu tiên là đưa cho Đoàn trưởng Lâm một điếu thuốc, trấn an anh ta sau đó lập tức cau mày hỏi.
Nói thật, nếu như lời Đoàn trưởng Lâm nói là sự thật, tôi cũng có chút mê man.
Nếu bình nước từ đầu đến cuối không có âm thanh vọng lại, thì rõ rang vực thẳm với con đường hẹp dài kia không có tiếng vang, sâu trong vách núi truyền đến nhịp tim mới có vẻ quỷ dị.
Tôi xoa đầu, nhớ lại đủ loại cảnh tượng ly kỳ đã trải qua lúc trước, cố gắng tìm kiếm những trải nghiệm tương tự như Đoàn trưởng Lâm, kết quả chỉ là một cái đầu rối tưng, cười khổ nhìn đám người Lão Yên lắc đầu.