← Quay lại trang sách

Chương 878 Lan Đình Tập Tự

Nha Tử ngược lại chẳng hề để ý mà tỏ vẻ chỉ có tự mình trải qua mới có thể phát hiện bí mật trong đó, ý tứ thỉnh chiến mười phần!

“Có thể có cách nào khác để tiến vào Chiêu Lăng không?” Lão Yên từ chối cho ý kiến đối với lời nói của Nha Tử, ngược lại nhìn về phía Đoàn trưởng Lâm, nhìn ý của ông ấy hẳn là muốn đi vòng qua vực thẳm đầy sương mù trong miệng Đoàn trưởng Lâm.”

Chưa chiến đã sợ? Điều này không giống với phong cách của Lão Yên.

Tôi nghĩ lão Yên nhất định là biết đám sương mù kia có gì đó kì lạ, lúc này mới phải tránh đi, nếu không với tính của ông ấy đoán chừng hiện tại sẽ lôi kéo chúng tôi đi thăm dò mới đúng.

Đáng tiếc là Đoàn trưởng Lâm không chút do dự lắc đầu, tỏ vẻ mấy ngày nay bọn họ cũng thử tìm kiếm cửa vào khác, gần như lật tung những vùng lân cận của khu mộ, bởi vậy có thể xác định chỉ có một con đường này.

Lão Yên có chút phiền não xoa mặt, để cho tôi cùng Nha Tử và Toản Địa Thử đi theo ông ấy một chuyến, nếu chỉ có một con đường, cũng không cần Đoàn trưởng Lâm với chiến sĩ của anh ta dẫn đường, mấy người chúng tôi đi đánh trận đầu trước là được.

Sau đó ông ấy bảo Côn Bố chăm sóc giáo sư Hứa cho tốt rồi mang theo chúng tôi xuất phát.

Theo lời Đoàn trưởng Lâm nói, chúng tôi đi dọc theo con đường lên núi, con đường phía trước càng lúc càng hẹp, cho đến khi tiến vào con đường nhỏ hẹp kia, xác định ngoại trừ bốn người chúng tôi ra thì không còn bất kỳ ai, tôi mới nghi hoặc hỏi lão Yên: "Có chuyện gì vậy?"

Ông ấy luôn che giấu cảm xúc của mình, nhưng tôi và Nha Tử vẫn đi theo bên cạnh ông ấy, đã sớm hiểu rõ tính cách của lão Yên. Ngay cả Nha Tử cũng phụ họa theo tôi, hỏi lão Yên làm sao vậy.

“Tôi cảm giác người của William đã đến từ sớm rồi.” Lão Yên nói một câu khiến không khí xung quanh trong nháy mắt ngưng đọng lại, Nha Tử đi ở cuối cùng không nói hai lời liền giơ súng lên, bắt đầu đề phòng lối đi trống trải này.

Tôi không có phản ứng gì, chỉ là trong lòng có chút nặng nề!

Lão Yên rất ít khi phán đoán bằng trực giác, nhưng cảm giác của ông ấy chưa từng xảy ra sai lầm, bởi vậy mặc dù cổ trùng của Côn Bố không phát hiện ra manh mối gì, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng lời nói của lão Yên.

****2:

“Cho nên ông muốn chúng tôi dụ người nước ngoài ra rồi để Côn Bố với lão Hứa đánh úp bọn chúng từ phía sau đúng không?” Toản Địa Thử đảo mắt một vòng, ánh mắt sáng rực.

“Cứ coi là như vậy đi, cũng có thể là tôi nghĩ nhiều, dù sao lần này chỉ là thăm dò, cũng không cần tất cả mọi người đều lên.” Lão Yên khiến chúng tôi rất khẩn trương, trái ngược lại thì ông ấy thoải mái hơn nhiều, nói xong liền tiếp tục dẫn đầu lên đường, tôi liền vội vàng kéo Nha Tử đuổi theo.

Suốt đường đi không ai nói gì, Toản Địa Thử không ngừng đánh giá bốn phía, tôi có chút kỳ lạ, thầm nghĩ lối đi nhỏ bằng bàn tay thế này có cái gì hay mà nghiên cứu?

Đi gần nửa giờ, nhiệt độ trong lối đi dần dần hạ xuống, thoáng có chút ớn lạnh, tôi siết chặt quần áo bó sát người, chậm rãi đuổi kịp lão Yên.

Xem ra vách núi mà Đoàn trưởng Lâm nói đến đang ở ngay phía trước, chúng tôi bước nhanh hơn, nhưng mỗi một bước lại vô cùng vững vàng, sợ không cẩn thận giẫm hụt có thể sẽ ngã sấp xuống đất, đụng phải lão Yên đang đi đầu tiên ngã xuống vách núi.

Cứ đi như vậy được tầm năm phút, lão Yên bỗng nhiên dừng lại ở phía trước.

Phía trước chính là vách núi, nơi chúng tôi đứng hơi rộng rãi một chút, cũng có thể miễn cưỡng để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy cảnh tượng dưới chân.

Khoảnh khắc đầu tiên nhìn xuống, tôi đã hiểu được vì sao Đoàn trưởng Lâm lại mất bình tĩnh như vậy, lớp sương mù dày đặc phía dưới đã không còn đơn thuần là thể khí nữa, chúng nó ngưng tụ lại, giống như những bông tuyết ngưng tụ thành những tảng băng.

Cảm nhận được sự xuất hiện của chúng tôi, đám sương mù vốn đang yên tĩnh lại bắt đầu xao động, tỏ vẻ háo hức muốn thử nhưng lại không lao tới ngay lập tức, chẳng lẽ chúng nó nhìn ra được chúng tôi khó đối phó hơn Đoàn trưởng Lâm sao?

Nghĩ tới đây, tôi tiến lên một bước muốn nhìn rõ hơn một chút, Toản Địa Thử lại giật mạnh tôi lại, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, có thứ gì đó đang lên.”

Ông ấy vừa nói vừa kéo tôi về phía sau một phát, tôi còn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì ở phía dưới vách núi đã có một luồng gió lạnh gào thét xông lên, theo tiếng vang ầm ầm đó loáng thoáng còn có tiếng khóc thảm thiết.

Cảnh tượng trước mắt đúng như những gì Đoàn trưởng Lâm đã nói, chỉ là lúc ấy anh ta nghe được âm thanh vào ban đêm còn bây giờ là ban ngày, làm sao điều này có thể xảy ra được chứ?

Cũng may lúc sương mù sắp lao ra khỏi vách núi thì tan đi, khung cảnh trở lại dáng vẻ yên tĩnh.

Tôi há hốc mồm kinh ngạc, hỏi lão Yên có thấy rõ là vật gì hay không thì ông ấy chậm rãi lắc đầu, tôi đành phải chuyển ánh mắt về phía Toản Địa Thử.

"Dựa vào kinh nghiệm của tôi thì lúc luồng gió kia xông lên đã đụng phải vật gì đó, mới phát ra âm thanh giống như tiếng khóc vậy.” Toản Địa Thử nói xong thì lấy dây thừng từ bên hông ra, chầm chậm thả xuống, tầm hơn một trăm mét thì dùng hết dây thừng, ông ấy giơ tay chỉ chỉ vào dây thừng trên người tôi, rõ ràng là muốn nối hai sợi dây lại với nhau.