Chương 879 Lan Đình Tập Tự
Lão Yên phất tay nói quên đi, nếu vách núi quả thực là động không đáy thì dây thừng có dài hơn nữa cũng vô dụng thôi.
Toản Địa Thử cũng không cố chấp nữa, cố định đầu sợi dây vào khe đá nứt ở bên cạnh rồi chuẩn bị leo xuống.
Nói đúng ra thì ông ấy cũng giống như đội trưởng Bạch vậy, xem như là cựu thành viên của 701, cùng cấp với lão Yên, lần này có thể tới làm viện trợ của chúng tôi đã rất tốt rồi, việc nhỏ như dò đường này sao có thể để cho ông ấy làm được?
Tôi và Nha Tử liếc nhau, vội vàng tiến lên giữ chặt Toản Địa Thử: “Tiền bối, để hai chúng tôi xuống dưới, ngài và lão Yên khảo sát thay chúng tôi.”
Nha Tử càng dứt khoát, đẩy kính râm lên, cơ thể lao về phía trước và một tay bắt lấy sợi dây một cách chuẩn xác khi rời khỏi vách đá rồi biến mất trong chớp mắt.
Toản Địa Thử sửng sốt, cười khổ đưa dây thừng cho tôi, tôi cũng không trì hoãn nữa, kéo súng qua trước ngực, túm lấy dây thừng chậm rãi trượt xuống.
Xung quanh rộng lớn hơn rất nhiều, nếu như nói miệng vách núi mà chúng tôi nhìn thấy ở phía trên là một cái nắp cống thì tôi có cảm giác nơi mà tôi đang ở chính là một không gian vô tận......
Điều kì lạ chính là rõ ràng tôi có thể cảm nhận sự bao la xung quanh mình thông qua làn gió thổi nhưng trước mắt lại là một khoảng trắng mênh mông.
Thông thường cũng chỉ mất một hai phút để rơi xuống độ cao một trăm mét, thế nhưng kể từ khi rơi khỏi vách núi, tôi liền cảm giác như mình không có trọng lượng, không có cảm giác đang rơi từ trên cao xuống một chút nào cả, ngược lại còn cảm thấy như mình học được phép cưỡi mây của Tôn Ngộ Không, quả thực là giẫm lên không khí bước từng bước đi xuống.
Phải chăng sương mù dày đặc đã làm thay đổi từ trường của khu vực này và gây ra tình trạng không trọng lượng cục bộ ư?
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải loại tình huống như vậy, đối với tất cả mọi thứ bên dưới vách núi càng thêm mong chờ hơn, có điều là cứ như vậy mà đi xuống dưới tuy không lo lắng đề phòng gì nhưng lại rất mệt giống như đang cõng thứ gì đó trên lưng.
Hơn nữa càng đi xuống thì cảm giác này càng mãnh liệt hơn, hô hấp ngày càng dồn dập đến nỗi toát đầy mồ hôi, thân thể buộc phải cong lên.
Mỗi một bước xuống phía dưới, trọng lực trên người liền tăng lên gấp bội, cứ tiếp tục như vậy thì dù không ngã chết cũng sẽ bị áp lực vô hình nghiền nát.
Sao lại như vậy chứ?
Tôi thầm nghi hoặc, chẳng lẽ đám sương mù này còn có trọng lượng hay sao?
“Nha Tử, anh đi đâu rồi, có nghe thấy tôi nói gì không?” Tôi hướng xuống dưới cố gắng hét thật to, nhưng sau đó lập tức trở nên tuyệt vọng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Nha Tử không thể nghe thấy lời tôi nói, bởi vì tôi đã cố gắng dùng hết sức cũng chẳng thể nghe được âm thanh của chính mình, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập dữ dội bởi vì quá căng thẳng.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc là nơi quỷ quái gì thế này?” Thầm chửi một tiếng xong tôi lại nghiến răng tiếp tục đi xuống, dù thế nào đi nữa cũng phải gặp được Nha Tử.
Rất nhanh, mồ hôi to như hạt đậu từ trán chảy xuống, rơi vào trong sương mù trong nháy mắt đã bị nuốt chửng.
Cảm nhận được hô hấp của mình càng ngày càng nặng nề, tôi cảm giác được một sự khó thở đè nén, áp lực vô hình sau lưng càng lớn, lưng càng uốn cong chẳng kém Toản Địa Thử là mấy.
Đáng sợ hơn là tôi cố gắng muốn điều chỉnh tư thế nhưng tay chân lại giống như rỉ sét không chịu nghe lời, nếu không phải đang trong tình trạng không trọng lực, ngay cả khí lực giữ chặt dây thừng tôi cũng không còn.
Nhưng tôi không dám buông dây thừng ra, nó là liên hệ duy nhất giữa tôi và thế giới bên ngoài, nếu buông ra, có thể sẽ đối mặt với sự tàn khốc không thể quay về!
Ban đầu tôi còn giữ chút tỉnh táo, âm thầm tính toán độ dài dây thừng, từ đó biết được khoảng cách mình rơi xuống. Nhưng dưới áp lực cực lớn, đầu óc tôi đã sớm trở thành một mớ hỗn độn, niềm tin duy nhất chống đỡ chính mình là tìm được Nha Tử.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cũng không biết mình đã bao nhiêu lần thoát khỏi bóng tối của sự ngạt thở, tôi chết lặng nhìn gân xanh nổi rần trên tay mình, rốt cuộc không dùng được một chút sức lực, trơ mắt nhìn hai tay buông dây thừng ra, nhưng cũng không còn sức để phản ứng.
Chẳng lẽ, cứ như vậy chết ở chỗ này sao?
Một cảm xúc bi thương lướt qua trong lòng, đang chuẩn bị nhắm mắt lại đón nhận số phận thì áp lực như núi cao trên người lại đột nhiên biến mất, cả người trong nháy mắt thoải mái hẳn lên.
Xung quanh lập tức trở nên sáng sủa, tôi theo phản xạ nhìn lại, rõ ràng thấy được những ngọn núi xung quanh, cây cỏ trên núi cùng với đủ loại mộ cổ.
Rốt cuộc đi ra khỏi sương mù, tôi há to miệng, tham lam hít thở không khí xung quanh, hít một hơi liền cảm nhận được phổi bị đè ép hồi lâu đã căng phồng trở lại.
Tất cả những phản ứng này chỉ diễn ra trong chớp mắt, chờ tôi phục hồi tinh thần lại, liền hiểu được chính mình vừa thoát khỏi tay Thần Chết đã một lần nữa đối mặt với cái chết.
Quả nhiên, sau một khắc tôi liền phát hiện sau khi thoát khỏi sương mù cũng sẽ không còn cái loại trạng thái không trọng lực nữa và cơ thể bắt đầu rơi xuống phía dưới!