Chương 881 Lan Đình Tập Tự
Nhưng ngay khi tôi cho rằng có thể bình an tiến vào bên trong, xích sắt dưới chân đột nhiên bị một lực tác động, lắc lư trái phải.
Lúc này tôi cách phía đối diện không tới trăm mét, rõ ràng nhìn thấy xích sắt vốn đại khái vững vàng giống như giao long đang cuồn cuộn lên, trong nháy mắt chỗ chân tôi đang đứng cũng bắt đầu cuồn cuộn.
Tôi ngồi xổm xuống theo bản năng, hai tay gắt gao bắt lấy dây xích hai bên, cố gắng khiến cơ thể thăng bằng, chuẩn bị tránh sóng gió.
Nhưng giây tiếp theo tôi liền kinh hãi phát hiện... cỗ lực đạo này rõ ràng là hướng về phía tôi mà tới.
Nó khiến xích sắt đung đưa, cũng không tiếp tục tràn về phía sau, mà gắt gao theo dõi tôi.
Dây xích phía trước và phía sau ở trên cầu treo dần yên ắng lại, chỉ có đoạn xích sắt dưới thân tôi lắc lư như điên, lúc lên lúc xuống, lắc lư trái phải, như thể không ném được tôi ra thì không dừng lại.
“Nha Tử, mau ra đây, Nha Tử!”
Thời khắc nguy cấp, tôi chợt nảy ra ý nghĩ, ý thức được hiện tại mình có thể phát ra âm thanh, liền hắng giọng hét về phía trước cây cầu treo.
Nếu Nha Tử ở trên núi, anh ta hẳn là có thể nghe thấy.
Không biết có phải do tâm lý tác động hay không, theo tiếng hét lớn của tôi, xích sắt dưới thân dường như yên tĩnh một chút.
Ngay sau đó, phía dưới mơ hồ truyền đến âm thanh của Nha Tử, “Trường An...... Tôi ở phía dưới......”
Có thể là khoảng cách quá xa, âm thanh của anh ta bị gió thổi đi, nhưng tôi vẫn có thể đại khái nghe hiểu.
Tuy rằng tôi rất thắc mắc anh ta vì sao không đi dọc theo cầu treo để vào, mà lại đi xuống đáy vực? Tuy nhiên nếu đã tìm được anh ta thì tôi cũng không vội tiến vào bên trong, liền hỏi anh ta phía dưới kia thế nào, có nguy hiểm hay phát hiện gì không.
Nhưng sau tiếng này thì không còn âm thanh gì nữa, cho dù tôi kêu gào thế nào cũng không có tiếng đáp lại, tựa như âm thanh vừa rồi là ảo giác, nhưng tôi tin tưởng lỗ tai của mình, tuyệt đối không thể nghe lầm.
Nghĩ đến khả năng anh ta gặp phải nguy hiểm, tôi cũng không hề do dự, dứt khoát buông tay ra tùy ý để cơ thể rơi xuống phía dưới, dù sao anh ta cũng sẽ không có việc gì, tôi khẳng định cũng sẽ không ngã chết…
Chỉ là trong nháy mắt tôi rơi xuống, dư quang trong lúc vô ý quét tới cuối cầu treo, mơ hồ nhìn thấy trên núi đối diện hiện lên một bóng người mờ nhạt.
Chẳng lẽ trên núi có người khác?
Tôi chấn động, mở to hai mắt muốn nhìn rõ ràng một chút, đáng tiếc thân thể trong nháy mắt liền rơi xuống, tầm mắt cũng bị dãy núi che khuất.
Rất nhanh tôi liền thấy được đáy vực, chưa kịp phản ứng đã ngã phịch xuống đất.
Kỳ quái chính là tôi không hề ngã sấp xuống mà giống như rơi vào trong đống cát, cảm nhận được một chút mềm mại.
Chẳng lẽ là đất cát sao? Tôi cúi đầu nhìn lại, trong đầu lập tức xẹt qua dòng điện.
Cát quái gì ở nơi này? Dưới thân tôi rõ ràng là một bộ xương......
Nơi tôi đang ngồi là phần xương sườn của bộ xương này, phía trước là hộp sọ của nó.
Có thể xương trắng ở chỗ này đã phơi nắng quá lâu, đã hoàn toàn vôi hóa, bị tôi đè lên thì lập tức vỡ thành bột mịn, hóa thành tro tàn, cho nên mới khiến tôi có cảm giác mềm mại.
Tôi cẩn thận quan sát hộp sọ của người này, phát hiện trên trán người này có một lỗ thủng to bằng ngón cái, xem ra khi còn sống đã bị thương do mũi tên!
****4:
Bước vào thời kỳ hiện đại, võ thuật Trung Quốc ngày càng suy yếu, tiễn thuật lại càng thất truyền từ lâu, truyền thuyết bách bộ xuyên dương thần xạ đã không còn tồn tại, bây giờ người có thể bắn chết một con thỏ cách vài chục mét đã được xem là cao thủ rồi, nhưng hộp sọ của người này rõ ràng là bị một mũi tên xuyên thủng.
Phải biết rằng hộp sọ chính là phần cứng nhất trên cơ thể con người, có thể so sánh với một tảng đá, cần phải tốn bao nhiêu sức mới có thể làm được điều này đây?
Hơn nữa nhìn vào mức độ thối rữa của thi thể này, tôi có thể đưa ra kết luận rằng người này ít nhất đã chết hơn một ngàn năm.
Chiêu Lăng, hài cốt từ ngàn năm trước... Tôi mơ hồ kích động, đứng lên nhìn bốn phía, muốn tìm Nha Tử, đồng thời cũng muốn tìm manh mối liên quan đến bộ thi thể này.
Nhưng khi ngẩng đầu lên thì máu trong người tôi liền ngừng chảy.
Toàn bộ đáy cốc được bao phủ dày đặc bởi xương trắng!
Đếm không xuể có bao nhiêu xương trắng hoặc là ngồi xổm hoặc đứng, có cả nằm hoặc quỳ phủ kín đáy vực, trên người bọn họ ít nhiều đều có dấu vết bị thương.
Vết thương trên trán của bộ xương trắng dưới người tôi xem như tương đối nhẹ, theo chỗ tôi có thể nhìn thấy, thì có rất nhiều bộ xương không được nguyên vẹn, có người mất đầu, có người cụt tay cụt chân.
Xung quanh những bộ xương này còn có rất nhiều vũ khí kim loại đã mục nát.
Làm sao tôi còn không hiểu, đáy vực này chính là một chiến trường cổ.
Và không khó để nhận thấy từ những cách chết khác nhau của bọn họ rằng đây hoàn toàn không phải tuẫn táng mà là thật sự đã trải qua một cuộc chiến rất khốc liệt.
Đây là phương pháp tuẫn táng nào đây?
Đầu óc tôi lập tức trở thành một mớ hỗn độn, đây có thể coi là cửa vào Chiêu Lăng, vị Hoàng đế nào không có việc gì lại ở trước lăng mộ của mình tạo ra một chiến trường thảm khốc như vậy chứ?