← Quay lại trang sách

Chương 882 Lan Đình Tập Tự

Tôi nhìn hàng trăm hàng ngàn bộ hài cốt này, trong lòng thắc mắc tác dụng cùng với lai lịch của bọn họ, không khỏi có chút thất thần.

Lúc này, có thứ gì đó đột nhiên vỗ một cái lên vai trái của tôi, tôi chợt run lên. Xoay mặt nhìn lại, tôi hoảng sợ nhìn thấy một cánh tay bị đứt lìa đang đè lên trên vai mình.

“Mẹ kiếp nhà mày.” Tôi chửi rủa một tiếng thật to rồi vung một cú đấm cánh tay đứt lìa đó thành từng mảnh vụn, nghiêng người về phía trước, quay lại và dùng chân đá về phía sau. Lại thấy Nha Tử đang cầm một mảnh xương trắng nhìn tôi, vẻ mặt cười xấu xa.

“Là tên nhóc nhà anh, đúng là rảnh rỗi mà.” Thì ra là tên này đang hù dọa tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm sau đó cười mắng.

Nha Tử tuỳ tiện ném mảnh xương qua một bên, nhún vai nói tôi lâu như vậy mới xuống, anh ta cũng không phải rảnh rỗi như vậy.

Lý do này... tôi không thể phản bác được, đành bảo anh ta đừng lộn xộn nữa, rồi hỏi anh ta vì sao xuống đáy vực, xuống lâu như vậy rồi có phát hiện được gì không?

Nha Tử đẩy kính râm lên, thản nhiên đáp: “Không xuống thì làm sao biết đáy vực sâu bao nhiêu được?”

Tôi hối hận vì đã đi cùng anh ta, sự chú tâm của người này luôn khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, cũng may Nha Tử không nói đùa nữa, ngược lại nghiêm túc cất lời: “Đi theo tôi nào, tôi sẽ dẫn cậu đi mở rộng tầm mắt.”

Có vẻ như anh ta thực sự đã tìm thấy thứ gì đó ở dưới này, tôi có chút hài lòng đi theo, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu xương trắng bị hai chúng tôi giẫm nát, tôi chỉ có thể tạ tội từ tận đáy lòng, sau đó đi theo bước chân của Nha Tử, giẫm lên tro cốt đã bị anh ta giẫm nát.

Không còn cách nào khác, ở nơi rách nát này không phá hư những bộ xương trắng này thì căn bản liền nửa bước khó đi.

Vừa đi tôi vừa quan sát bốn phía xung quanh, phát hiện tuy rằng đáy vực phủ đầy xương trắng nhưng tới gần chân núi vẫn có chút thảm thực vật, nhất là bộ phận giữa sườn núi, vẫn còn có một số bụi cây cỡ trung.

Điều này thật kì lạ, những ngọn núi đá hai bên lẽ ra phải trơ trụi thì có thể được bao phủ bởi cây xanh, còn đáy vực lại không có một ngọn cỏ.

Theo lý thuyết thì với nhiều tro cốt làm chất dinh dưỡng như vậy, đáy vực hẳn phải là một ốc đảo mới đúng.

Trong "Tinh Quan Yếu Quyết" từng có ghi chép như thế này: “Phàm cốt tất hữu mộc, vô mộc bất thành hà”. Có nghĩa là ở đâu có nhiều người chết được chôn cất, ở đó sẽ có thảm thực vật thậm chí là cả rừng cây, mà nơi có rừng thì sẽ không thiếu nguồn nước, chính là dựa vào quy luật như vậy, người giữ mộ cùng người trộm mộ hai nghề nghiệp đặc thù này, mới có thể vô số lần sống lại từ cửa tử.

Chuyện xảy ra khác thường tất có quỷ, tôi tự nhắc nhở mình phải cẩn thận hơn, đang chuẩn bị dặn dò Nha Tử thì lại phát hiện trước mặt chúng tôi xuất hiện một tấm bia đá màu xanh ngọc.

Nói chính xác thì đây không phải bia đá, mà là tấm bia ngọc dùng ngọc phỉ thuý tinh xảo mà khắc thành!

Bia ngọc vô cùng cao lớn, không kém gì bia tưởng niệm anh hùng dân tộc ở Thành Đô.

Lúc này tôi đã không thể dùng từ chấn động để hình dung nội tâm của mình nữa, một tấm bia như vậy tuyệt đối là có tiền cũng không mua được, bất luận là giá trị bản thân hay là giá trị nghiên cứu lịch sử của nó đều có thể khiến nó hoàn toàn xứng đáng trở thành quốc bảo.

“Đừng sững sờ nữa, đi xem chữ viết phía sau đi, hẳn là cậu sẽ còn sốc hơn nữa kìa.” Nha Tử mị hoặc nói, lúc này tôi mới hoàn hồn lại.

Anh ta nói không sai, nếu mặt trước trống trơn thì mặt sau chắc chắn sẽ có chữ, Đường Thái Tông Lý Thế Dân là một vị đế vương kiêu ngạo, có lẽ bia ngọc này ghi lại thành tựu cả đời của ông ta.

Quả nhiên, một bên khác của bia ngọc khắc những dòng chữ khải dày đặc màu đỏ tươi, nội dung ghi chép giống như những gì tôi suy đoán, nhưng mặt trên cũng không phải tóm tắt thành tựu vĩ đại cả đời của người chết giống như đại đa số các văn bia, mà là kể lại chi tiết về một chiến dịch quân sự vào năm Thành Cảnh thứ ba của triều đại nhà Thanh.

Thời kỳ chuyển tiếp từ nhà Sở sang nhà Đường, bộ lạc Đột Quyết trên thảo nguyên phía bắc trỗi dậy nhanh chóng, lợi dụng chiến loạn ở Trung Nguyên mà không ngừng tiến về phía nam đốt giết cướp bóc khiến dân chúng rơi vào lầm than khôn cùng.

Sau khi Lý Thế Dân lên ngôi đã quyết định diệt trừ đại hoạ này, vào năm Trinh Quán thứ ba ông ta đã cử danh tướng Lý Tĩnh, Tô Định Phương và những người khác chỉ huy xuất chinh.

Trận chiến này đã quét sạch quân Đột Quyết ở phía đông và xác lập vị thế của nhà Đại Đường trên thế giới.

Nhìn đến đây tôi không khỏi có chút xúc động, vào thời nhà Đường hưng thịnh, vạn bang đến triều, Đại Đường quả thực là trung tâm của thế giới.

Giờ đây với tư cách là một người con của Nhân dân Trung Hoa, đối với việc tôi có thể đứng trước bia và tưởng nhớ về một thời vàng son kia quả thực như là một ân huệ.

Sau khi mô tả xong cuộc chiến này, văn bia không dừng lại mà phía dưới còn có một đoạn văn ngắn cho biết tấm bia được dựng lên ở chỗ này chính là bởi vì Đường Thái Tông đã diệt quân Đột Quyết ở nơi này.