Chương 887 Lan Đình Tập Tự
Tôi nghĩ một chút, nói rằng có lẽ là để thăm dò về mục đích chúng tôi đến đây lần này.
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Dù sao thì Lưu đầu hói cũng không thể một tay che trời, nhiệm vụ tạm thời lần này của chúng ta nếu ông ta vẫn có thể tìm hiểu được, vậy thì tôi sẽ phải nghi ngờ cả cấp trên rồi.”
“Vậy là người của Lưu Hàn Thu thật sao?” Tôi hỏi.
Bởi vì trước đó tôi cũng có nghi ngờ, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng, không ngờ lão Yên lại trực tiếp nói ra danh tính của đối phương như thế.
Lão Yên hỏi tôi người kia có phải là cơ thể đặc biệt dẻo dai, tốc độ rất nhanh, linh hoạt như một con khỉ phải không?
“Chính xác, chính xác.” Tôi gật đầu lia lịa.
Lão Yên hừ lạnh một tiếng, nói vậy thì không sai, sau khi Lưu Hàn Thu cử Dạ Tinh đi, lại ra một quân át chủ bài khác.
Tôi cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Quỷ Vô Ảnh lần trước không tính là át chủ bài sao?
“303 có ba con át chủ bài, đầu tiên là Dạ Tinh, con người kì lạ này cho đến tận hôm nay tôi cũng không thể nào hiểu được ý đồ của cậu ta, thứ hai là một người chưa rõ danh tính, địa vị của hắn ở trong 303 tương đương với cô Tứ, nhưng rõ ràng hắn kém xa cô Tứ.”
Giọng lão Yên lạnh lùng, hoàn toàn coi thường kẻ chưa rõ danh tính này.
Tôi sắp xếp lại suy luận của mình: “Vậy nên con át chủ bài cuối cùng là người kia đúng không?”
Lão Yên gật đầu nói, chính là gã, người này giỏi nhất là võ thuật dân gian, kỹ năng hoá trang, có thể giả mạo thành nhiều loại người. Đây cũng là lý do tại sao mọi việc hậu cần của 303 lại diễn ra một cách suôn sẻ như vậy.
Người có nhiều mặt…
Tôi cười mỉa mai, còn dám mặt dày tự xưng là anh hùng, làm việc dưới tay của một tên cầm đầu tàn ác, sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng.
"Lần sau gặp người này các cậu phải chú ý, kỹ năng của gã có thể khiến cả cô Tứ cũng không thể thoát khỏi.” Lão Yên nói.
Tôi bất ngờ: "Không phải chứ?"
Dù sao thì lúc ở đáy vực, kĩ năng của gã nhiều lắm cũng chỉ tương đương với tôi thôi.
Lão Yên ngay lập tức phủ nhận, nói rằng chỉ là vì gã đang đùa bỡn với cậu thôi, cậu nên cảm thấy may mắn bởi vì mục đích của gã không phải là giết cậu.
Tôi bỗng cảm thấy cổ họng lạnh lại, Lão Yên cũng không nói đùa với tôi, hôm nay tôi đã thực sự dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan!
"Được rồi, đi ngủ đi." Lão Yên vỗ vai tôi một cái rồi thản nhiên đi ngủ, cũng không ai muốn nói chuyện nữa, từng người một chìm vào giấc ngủ.
Mệt mỏi suốt cả một ngày, tự nhiên tôi cũng cảm thấy buồn ngủ, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện ở đáy vực lại khiến tôi đau tim, cuối cùng liền lăn lộn suốt nửa đêm.
Tôi cảm thấy lạ, tôi vốn không phải là người nhát gan, tại sao lại như vậy chứ?
Đến giữa đêm, cuối cùng tôi cũng thiếp đi vì quá mệt, chẳng mơ mộng gì, ngủ một mạch đến tận sáng rồi bị Nha Tử đánh thức.
Sau khi rửa mặt, sắp xếp lại hành lý xong thì Đoàn trưởng Lâm tới.
Sau lưng anh ta là ba chiến sĩ đứng thẳng tắp, vừa nhìn liền biết đều là những tay súng giỏi trong quân đội, chỉ là bề ngoài của họ có phần kiêu ngạo, rõ ràng là họ không mấy tôn trọng những người không phải là quân nhân như chúng tôi.
Đoàn trưởng Lâm giới thiệu đơn giản: “Đây là những tay súng giỏi nhất của đội chúng tôi, người cao nhất tên là lão Miêu, tay nghề không thua gì mèo núi, nhiều lần sống sót, có đến chín cái mạng; còn người không gầy cũng không béo không cao lại không thấp, chúng tôi gọi là Đại Đầu, vì đầu lớn nên tâm trí sắc bén, nếu gặp vấn đề gì thì tìm cậu ấy, chắc chắn sẽ có những gợi ý không ngờ đến nhất; còn có người này... Đừng nhìn cậu ta mảnh mai như vậy nhưng đó chính là một tay súng thiên tài, biết sử dụng cung tên, chúng tôi gọi cậu ấy là Vân Thất."
Người được gọi là Vân Thất này không phải là người gầy gò, chỉ là thân hình không được săn chắc như những người khác, chỉ có thể nói là mảnh mai. Bên cạnh anh ta quả thực có một ống tên dựng đứng, trông giống như một kiếm sĩ cổ đại vậy.
Ánh mắt tôi lướt qua Lão Miêu, Đại Đầu và dừng lại ở Vân Thất, không chỉ vì khí chất khác biệt của anh ta, mà hơn hết là vì cách giới thiệu của Đoàn trưởng Lâm về anh ta.
Khi giới thiệu hai người khác, đoàn trưởng Lâm có vẻ tự hào, điều đó cũng không ngạc nhiên lắm, đó là những chiến sĩ dưới quyền của anh ta, tự nhiên anh ta sẽ tự hào, ngày xưa khi đội trưởng Trần giới thiệu chúng tôi là một nhóm lính tinh nhuệ, cũng là biểu hiện như thế.
Nhưng khi giới thiệu về Vân Thất, anh ta có vẻ khác biệt một chút, sự tự hào giảm đi nhiều, thay vào đó nhiều hơn là sự kính trọng, nếu là tôi hoặc ai đó giới thiệu về lão Yên hay cô Tứ có lẽ cũng sẽ sử dụng giọng điệu này.
Đây không phải là thái độ của một cấp trên đối với cấp dưới, lại càng không phải thái độ của một đội trưởng đối với lính của mình, cho nên Vân Thất này sợ là một ngoại lai!
****8:
Tất nhiên, tôi cũng không phủ nhận điều khiến tôi chú ý đến người này chính là cái tên của anh ta, và điều khác biệt với hai người kia rõ ràng đấy không phải là biệt danh, mà có lẽ đó là tên thật của anh ta, nghe có vẻ như một quý công tử.