Chương 886 Lan Đình Tập Tự
Ông cụ người Anh chống gậy thoạt nhìn không có chút lực công kích nào, là kẻ thù lâu năm của 701, hơn nữa còn là kẻ thù lâu năm vô cùng khó giải quyết.
Đoàn trưởng Lâm rõ ràng không biết nội tình, bị vẻ mặt này của lão Yên dọa sợ, vội hỏi có phải ông ấy đã thấy được thứ gì quỷ dị hay không?
Lão Yên lúc này mới phản ứng lại, ngượng ngùng lắc đầu nói không có, chỉ là dọc theo đường đi trời tối rừng rậm lại sâu, khó tránh khỏi có chút kinh sợ.
Đoàn trưởng Lâm hiển nhiên không tin, nhưng cũng không tiện truy hỏi, chỉ hỏi lão Yên có phát hiện gì hay không? Cùng với có biết ngày đó tình huống mà anh ta gặp phải là gì không?
“Trường An Nha Tử, các cậu nói một chút đi” Lão Yên khoát tay áo, nói ông ấy cũng không có đi xuống, chỉ có tôi cùng Nha Tử biết.
Nha Tử nhìn chằm chằm tôi, hiển nhiên là để cho tôi nói trước. Tôi cũng không từ chối, sắp xếp lại một chút suy nghĩ đem chuyện gặp phải trên đường nói ngắn gọn một lần, nhưng đã cắt bớt đoạn tôi gặp phải kẻ giả mạo.
Tôi cũng không biết vì sao lại giấu đi, chính là vào lúc kể lại đã bỏ qua theo bản năng.
Nghe tôi kể xong, bọn họ vô cùng hứng thú với bia ngọc kia, nói chờ xuất phát lần nữa nhất định phải đi xem một chút.
Vẻ mặt Đoàn trưởng Lâm bình tĩnh lại: “Nói như vậy thứ tôi nghe được cũng không phải là tiếng quỷ khóc sao?”
Tôi cười lắc đầu, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó vẫn nghi hoặc hỏi: “Ánh sáng kia và tiếng tim đập nghe được thì giải thích thế nào?”
Tôi không biết nên giải thích thế nào, lão Yên ngắt lời: "Lão Lâm, hay là nghe xem Nha Tử đã nhìn thấy những gì.”
“Hì hì, tôi nhìn thấy cũng không có thú vị như Trường An, tôi chính là chạy trên cầu treo một hồi, suýt nữa đã hẹo..." Nha Tử nói xong thì dừng lại, rõ ràng là đang xem phản ứng của mọi người.
Giáo sư Hứa trách cứ đẩy anh ta một cái nói: “Tất cả mọi người đang chờ, có gì thì mau nói.”
“Cây cầu treo đó nói liền với Chiêu Lăng!” Nha Tử nhẹ giọng trả lời, nhưng một câu nói này lại làm cho tất cả mọi người lấy lại tinh thần.
****7:
Tôi đương nhiên biết rằng con đường này dẫn đến Chiêu Lăng, nhưng tôi cũng không chạy xa, chỉ là suy đoán trong lòng, khi nghe anh ta nói như vậy, tôi lập tức cảm thấy bình tĩnh hơn.
Con đường này trực tiếp dẫn đến Chiêu Lăng, tốt hơn là chúng tôi không nên đi băng qua rừng, mặc dù có đường dành riêng cho du khách, nhưng chắc chắn chúng tôi không thể đi được, hơn nữa đường dành cho du khách chỉ đến nửa chừng núi, chỉ để họ nhìn thấy Chiêu Lăng từ xa bởi vì nó vẫn đang trong quá trình khai quật nên không cho phép du khách trực tiếp đi lên.
“Nhưng...” Nha Tử quay về một phía, không ai có thể nhìn thấy ánh mắt của anh ta, nhưng tôi đoán rằng có lẽ anh ta đang tự hào.
“Dây xích ở cuối con đường chỉ có độ dày giống như sợi dây thép, không biết liệu đó có phải là thiết kế ban đầu hay đã trải qua hàng ngàn năm để trở thành như vậy, nhưng tóm lại, việc vượt qua rất khó khăn.” Nha Tử nói.
Tôi cười, những người khác cũng cười theo, khó khăn không phải là vấn đề, những việc mà chúng tôi đã trải qua có cái gì là dễ dàng đâu?
Đoàn trưởng Lâm lại lo lắng: “Vậy các đại đội của chúng tôi phải đi qua như thế nào đây?”
Tôi cau mày, điều này cũng đúng, chúng tôi đi qua thì đơn giản nhưng không thể để cả một trung đoàn đi qua được, cho dù họ có kĩ năng xuất sắc đến đâu nhưng khả năng dây thép có thể chịu đựng được một số lượng người đông như vậy là điều không thể.
Lão Yên lôi ra một điếu thuốc, đưa cho Đoàn trưởng Lâm một điếu, sau đó tự mình hút vài hơi, sau đó nói: “Thế này đi, tôi sẽ để Nha Tử và giáo sư Hứa đi theo đại đội của cậu, cậu cũng đi theo đội, sau đó chọn một vài người có kĩ năng tốt nhất đội để đi cùng chúng tôi trên dây thép, cuối cùng gặp nhau tại Chiêu Lăng, như vậy cũng có thể phòng tránh được mối nguy hiểm đến từ hai phía..."
Đúng vậy, điều lão Yên lo lắng nhất vẫn là về gia tộc William.
Đoàn trưởng Lâm không có ý kiến gì, Nha Tử lại lên tiếng trước, nói rằng anh ta không muốn băng qua rừng, lúc nào cũng chui trong rừng khiến cơ thể bốc mùi luôn rồi.
Tất nhiên, sự phản kháng của anh ta cũng chẳng gây ra bất kỳ sự cản trở nào, vì giáo sư Hứa không thể đi cùng chúng tôi trên dây thép cho nên cũng phải có người đi theo, nếu anh ta không đi thì Côn Bố sẽ đi.
“Được rồi, tôi đi theo được chưa?” Nha Tử bất mãn giơ hai tay lên.
Lão Yên thấy mọi việc đã được quyết định thì nhanh chóng kêu mọi người nghỉ ngơi, yêu cầu đội trưởng Lâm chọn một vài người rồi nhanh chóng nghỉ ngơi, sáng mai xuất phát sớm, không thể chậm trễ nữa, phải càng nhanh càng tốt.
“Được, vậy tôi đi trước.” Đoàn trưởng Lâm đứng dậy và đi ra ngoài, nói rằng lều này để lại cho chúng tôi, anh ấy sẽ ngủ với cấp dưới của mình một đêm.
Chúng tôi cũng không từ chối, vì chiếc lều này không lớn lắm, một người cao lớn như anh ta mà nhét vào thì thực sự chật.
Sau khi xác nhận Đoàn trưởng Lâm đã đi, tôi mới nghiêm túc kể lại việc gặp Nha Tử giả.
"Khốn nạn!" Lão Yên vỗ đùi rồi chửi thề mấy câu, sau đó hỏi tôi mục đích của bên kia khi tìm tôi là gì?