← Quay lại trang sách

Chương 890 Lan Đình Tập Tự

Trong lòng tôi yên lặng gật đầu, ông ấy quả nhiên là một tay lão luyện, mấy thứ này cũng đủ để diễn tả lại tới chín phần tình hình ở dưới này, bất kể là thời đại hay là thân phận của những người ở dưới đều có thể thông qua mấy thứ này để có thể suy đoán một cách tổng quát nhất, cũng dễ dàng cho đội khảo cổ mang theo các công cụ khai quật tới đây.

“Không còn gì khác nữa, đi lên thôi.” Ông ấy nhét hết những thứ đó vào túi rồi cất giọng gọi tôi.

Tôi lấy ra một viên pháo tín hiệu và bắn đi, dây thừng nhanh chóng rung lên, tôi vội vã leo lên dây, đôi khi cũng cần sự giúp đỡ của mấy người Lão Yên.

Toản Địa Thử thì nhẹ nhàng hơn nhiều, ông ấy nắm chặt dây và leo lên một cách nhẹ nhàng, động tác nhanh thoăn thoắt giống như chuột, khi tôi lên đến nơi thì ông ấy đã nằm ở trên xích sắt, cái túi trên lưng phồng lên, trông giống như một con chuột to lớn.

Khi thấy mọi người đã đông đủ, ông ấy thò tay vào túi bên hông và lấy ra một cái hộp sọ, ông ấy đặt thứ đồ này trực tiếp vào tay Lão Yên: “Nhìn này, cái hộp sọ này cũng khá xinh, giống của một cô gái nhỉ?”

“Đúng rồi, dù là cô gái thì cũng là xương trắng rồi, đừng có mà cười hí hí nữa.” Lão Yên vuốt nhẹ hộp sọ và nói đùa.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lão Miêu ở bên cạnh rùng mình nhảy một cái, cả người nhẹ nhàng đứng ở đầu xích sắt, thật sự giống như Đoàn trưởng Lâm nói, nhẹ nhàng như mèo vậy.

Vân Thất ở cạnh không có phản ứng gì, làm tôi cảm thấy…

Điều khiến tôi kinh ngạc là cách anh ta đứng trên xích sắt - anh ta đặt ngang một mũi tên thép to bằng ngón cái, mũi chân chạm nhẹ lên mũi tên, đứng vững hơn bất cứ ai, nhưng khi nhìn tôi lại nghĩ anh ta có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nếu không phải vì trên mặt anh ta không có biểu cảm gì thì tôi thực sự nghĩ anh ta đang diễn xiếc!

Toản Địa Thử đã cho Lão Yên xem lần lượt hết đống đồ trong túi, vẻ mặt của Lão Yên không có gì thay đổi nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như hiểu ra điều gì đó, nói rằng giáo sư Hứa đã nghiên cứu trước đó rồi và thực sự đã có một số người Đột Quyết biến mất một cách không rõ ràng trước và sau khi Thái Tông qua đời, nhưng chỉ thấy ở trong một số ít tài liệu lịch sử quý hiếm, suốt thời gian qua vẫn không biết là thật hay giả, bây giờ có vẻ như là thật.

"Được rồi, để những chuyên gia đó đau đầu với việc cụ thể đáy vực này được hình thành thế nào đi, chúng ta đi thẳng về phía trước." Lão Yên trả lại toàn bộ đồ cho Toản Địa Thử, hai tay bấu chặt vào vách núi, tiến về phía trước từng chút một.

Ông ấy buộc sợi dây vào người mình và cột chặt vào xích sắt, nếu vô tình trượt chân vẫn có cơ hội cứu hộ. Ngoài ra chỉ có Đại Đầu và tôi cũng buộc như vậy, bốn người khác gan dạ và dũng cảm hơn, nên không dùng biện pháp bảo hộ nào.

Toản Địa Thử đi trước dẫn đường, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng việc đi trên xích sắt này còn dễ dàng hơn đi trên mặt đất, vì ông ấy thỉnh thoảng còn lật lên lật xuống như đang nhìn thấy một cái gì đó thật vui.

Ngay sau đó là Vân Thất, tôi mới chú ý rằng mũi tên mà anh ta đang đứng trên đó thực ra đã kẹp vào xích sắt, chỉ cần anh ta dùng chút lực thì sẽ trượt về phía trước, hoàn toàn không cần tốn lực.

Nhưng chỉ có anh ta mới có thể giữ thăng bằng tốt như vậy được, chứ nếu đổi lại là một người khác thì khó mà có thể đứng vững như vậy.

Sau đó là tôi, Lão Yên và Đại Đầu, chúng tôi vịn vào vách núi cẩn thận nhích từng bước, so với hai người kia thì chúng tôi giống như một người ở trời và một người ở dưới đất.

Ở phía sau chúng tôi là Lão Yên, Lão Miêu và Côn Bố, lý do họ ở sau không phải là vì họ chậm chạp, mà là vì họ muốn đi sau.

Dây xích rất dài, chúng tôi hầu như không nói chuyện suốt đường đi, chẳng ai dám phân tâm, cho dù là những người can đảm hoặc như chúng tôi những người leo như rùa đều không dám mất tập trung.

Dưới đó là vực sâu vạn trượng, nếu mất cảnh giác và rơi xuống thì chẳng có cơ hội mà bắt đầu lại, chỉ có một con đường chết!

Thỉnh thoảng có gió thổi qua, dây xích nhẹ nhàng lắc lư, Đại Đầu một chân không vững, cả người lộn nhào bị treo ngược trên dây xích.

Tôi ở ngay bên cạnh nhưng cũng không dám dùng sức kéo anh ta, đành phải hơi ngồi xổm xuống, cùng lão Yên hợp lực kéo anh ta lên trên.

Rầm rầm…

Đột nhiên, tiếng xích sắt quen thuộc vang lên, tim tôi đập mạnh, trực tiếp lật người qua xích sắt và treo chung với Đại Đầu.

Lực lượng lạ kỳ đó lại tấn công lần nữa, tôi bình tĩnh dựa vào vách đá, nhìn thẳng vào chuyển động của xích sắt.

Lần này, thứ kì lạ kia không phải đang đến gần tôi, mà là đang lao vào Toản Địa Thử đang vui đùa trên dây sắt, vì ông ấy đang lắc mạnh nhất, cả người giống như lá cây phất phơ trong gió, chỉ cần một chút bất cẩn là có thể rơi xuống.

"Hừ, tôi thực sự muốn xem đến cùng là thứ gì dám chọc đến Thử gia đây!" Toản Địa Thử kích động la lên, yêu cầu chúng tôi chờ ông ấy một chút sau đó cả người lao lên phía trước dọc theo xích sắt.

Lão Yên không kịp ngăn cản, chỉ có thể bất lực thở dài.

****0: