Chương 891 Lan Đình Tập Tự
Dưới sự giúp đỡ của Côn Bố, tôi cố gắng từ từ leo lên và đứng thẳng trên vách núi, Đại Đầu cũng vất vả bò lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, chúng tôi cũng không chê cười anh ta.
Đoàn trưởng Lâm đã nói đó là một người có đầu óc rất nhạy bén, thể lực tuy rằng cũng không kém gì nhưng chắc chắn không thể so sánh với chúng tôi được..
“Chúng ta đi tiếp sao?” Tôi nhìn theo bóng lưng Toản Địa Thử đã biến mất, có chút lo lắng hỏi.
Con đường phía trước không thể đoán được, ông ấy cứ liều lĩnh lao đi như vậy cũng không biết liệu có gặp phải nguy hiểm gì không.
Lão Yên ra hiệu không cần lo lắng, nói rằng Toản Địa Thử là một tên già đời, tự biết chừng mực, nhiều nhất cũng chỉ là chơi đùa một chút, nếu thật sự gặp phải trở ngại gì sẽ lập tức trở về, với tốc độ kia của ông ấy muốn chạy thì thần tiên cũng không giữ được.
"Các người không phải là người của đội khảo cổ?” Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
Tôi ngước mắt nhìn lại liền thấy Đại Đầu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn chằm chằm chúng tôi.
Vốn dĩ chúng tôi cũng không có ý định muốn gạt bọn họ, vừa bước lên dây xích thì với thân thủ của mấy người chúng tôi tất nhiên sẽ không giấu được, nhưng thân phận cụ thể thì không thể nói, bởi vậy lão Yên cười ha ha hai cái rồi nói: "Cũng không thể nói như vậy, chỉ là khác với các chuyên gia, chúng tôi chịu trách nhiệm bảo vệ, một số bảo vật nguy hiểm đều do chúng tôi mang về, đương nhiên yêu cầu về năng lực cũng cao hơn nhiều.
Lời này cũng không tính là lừa bọn họ, đúng là thứ khiến đội khảo cổ đau đầu mới có thể do 701 ra tay, bởi vậy Đại Đầu cũng không còn nghi ngờ nữa mà chỉ nói thầm với thân thủ của chúng tôi căn bản không cần bọn họ bảo vệ.
“Vậy thì không đúng, mỗi người đều có sở trường và sở đoản riêng, nhiều người nhiều sức.” Lão Yên thản nhiên lắc đầu.
Đột nhiên, một cú chấn động mạnh cắt đứt cuộc nói chuyện giữa bọn họ, tôi nằm xuống cả người nằm dính trên dây xích sắt, Đại Đầu ngồi xổm bên cạnh tôi, tuy rằng lung lay sắp đổ, nhưng ánh mắt rất bình tĩnh, rõ ràng đã nhìn quen với việc sống chết.
Những người khác đều tự có cách bảo vệ mình, chỉ là dây xích sắt này giống như bị điên rồi, cứ thỉnh thoảng va vào vách núi, chúng tôi phải cố gắng để giữ vững tư thế. Sau khi ổn định lại thì trên người đều có vài vết thương nặng nhẹ khác nhau.
“Toản Địa Thử điên rồi à?” Lão Yên một tay phủi bụi trên tóc, thì thào nói.
Tôi ngạc nhiên hỏi ông ấy đây chẳng lẽ là chuyện do Toản Địa Thử làm?
Lão Yên ừ một tiếng nói không sai, cậu ta là đang truyền tin.
Truyền tin?
Tôi bĩu môi, phương thức truyền tin này cũng độc đáo quá mức rồi đó?
Nhưng mà điều tôi quan tâm hơn chính là ông ấy truyền đi tin tức gì, ai biết tôi vừa hỏi thì sắc mặt lão Yên liền đen lại, nói chỉ truyền một câu, ông ấy cũng không hiểu được.
Vân Thất im lặng…
Đây chính là tin tức từ Toản Địa Thử, không đầu không đuôi cũng không biết ông ấy muốn nói điều gì.
“Đi, theo sau xem thử.” Lão Yên im lặng hai giây, cuối cùng vẫn quyết định không chờ nữa.
Chúng tôi lại bắt đầu tiến lên với tốc độ rùa bò, ngược lại Vân Thất đột nhiên tăng nhanh tốc độ, thoạt nhìn có chút nóng nảy, lão Yên gọi anh ta một tiếng vậy mà anh ta cứ như thể không nghe thấy, mặt lão Yên lập tức đen lại.
Nhưng mà có Toản Địa Thử ở phía trước, ông ấy cũng không tiện trách cứ Vân Thất, chỉ hỏi Đại Đầu hai người bọn họ có biết Vân Thất vì sao đột nhiên lại trở nên như vậy không?
Đại Đầu lắc đầu, lão Miêu nở nụ cười: “Cậu ta có tám phần là đã nghe ra được ý tứ của tin tức kia rồi.”
Sắc mặt lão Yên có chút không hài lòng, tôi cũng không khá hơn chút nào, Toản Địa Thử gửi tin tức chắc chắn là gửi cho chúng tôi trước, nhưng chúng tôi còn chưa nghe ra, ngược lại khiến Vân Thất nghe ra, trên mặt không giấu được vẻ xấu hổ.
Nhưng chúng tôi đều không có biểu hiện ra bên ngoài, chỉ chậm chạp tiến về phía trước.
Lắc lư khoảng một giờ chúng tôi vẫn không thấy bóng dáng Toản Địa Thử cùng Vân Thất đâu, lão Yên không khỏi nóng nảy, hơi tăng nhanh tốc độ.
“Lão Yên, chờ một chút!” Tôi vội kéo ông ấy lại.
Ông ấy nhìn tôi đầy khó hiểu, tôi chỉ chỉ phía trước: “Ông xem kìa, có phải đến nơi Nha Tử nói không?”
Sương mù phía trước không dày đặc như vậy, một sợi xích sắt lờ mờ kéo dài ra phía trước, ở phía trước chúng tôi không đến hai mét đột nhiên nhỏ lại, giống như Nha Tử nói, đã thành dây thép mảnh, nhìn thấy đã khiến người ta kinh hãi, chớ nói chi là đi về phía trước.
Tôi ngước mắt nhìn về phía xa, ngọn núi Chiêu Lăng cách nơi này một đoạn, nếu dây xích này thật sự thông tới Chiêu Lăng, dây thép trước mắt cũng không ngắn, ít nhất cũng phải vài trăm mét.
Phần trước đã đi của xích sắt đã khiến tôi hồn bay phách lạc, còn đoạn sau thì... tôi hít một hơi, thật sự không có đủ tự tin, xem ra vẫn phải tìm đường khác.
“Toản Địa Thử và Vân Thất đâu?” Lão Yên kỳ quái hỏi.
Bất kể gặp phải tình huống gì, bọn họ cũng sẽ không trực tiếp leo lên dây thép, trên đường lão Yên cũng đã nhấn mạnh qua chính là đến nơi này phải cực kỳ thận trọng, nếu có cách gì khác thì phải nghĩ đến cách khác trước, dù sao dây thép cũng rất nguy hiểm, không thể lấy tính mạng ra đùa giỡn được.