← Quay lại trang sách

Chương 910 Lan Đình Tập Tự

Lão Yên có vẻ hoang mang, Lưu Hàn Thu cười ha ha: “Một đám giang hồ lùm cỏ, dựa vào cái gì chiếm cứ tài nguyên tốt nhất? Dựa vào cái gì những người có xuất thân tốt như chúng tôi chỉ có thể chạy hậu cần cho các người? Lão Yên, mười mấy năm trước ông đã nên nhường chỗ.”

Lão Yên như chợt hiểu ra, gật gật đầu nói: “Cũng đúng, đám lùm cỏ chúng tôi sao có thể so sánh với chủ nhiệm Lưu của Căn Chính Miêu Hồng, chỉ tiếc... Chủ nhiệm Lưu một tòa mộ cũng không dám xuống, lại vọng tưởng làm chủ nhiệm 701, ông cho rằng mắt của cấp trên đều mù rồi sao?”

(Căn Chính Miêu Hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.)

Bốp!

Lưu Hàn Thu rốt cuộc vẫn không nhịn được mà tát vào mặt lão Yên, vẻ mặt lạnh lùng bảo lão Yên mau chóng giao Huyết Ngọc ra, nếu không trong chuyến đi Chiêu Lăng này, ông ta sẽ để cho toàn bộ chúng tôi táng thân trong núi Cửu Vĩ này.

“Núi lớn mênh mông, ông đoán xem, cấp trên có cảm thấy các người đều hy sinh tập thể vì nhiệm vụ không?” Giọng điệu Lưu Hàn Thu lạnh lẽo, sau đó lạnh lùng cười: “Đáng tiếc, cũng không cần chờ chúng tôi động thủ, các người đã trúng lời nguyền, không tới vài ngày nữa sẽ chết.”

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lão Yên ra vẻ nghi hoặc hỏi, nếu ông đã biết, vì sao còn muốn đến uy hiếp tôi, không phải vô dụng sao?

Lưu Hàn Thu treo khẩu vị của lão Yên nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Bởi vì tôi có biện pháp giải trừ lời nguyền, thế nào, chúng ta làm giao dịch không?”

Tôi nghe mà trong lòng thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía mấy người khác, Côn Bố, Toản Địa Thử cùng với Vân Thất trên mặt đều không có dao động gì, nhưng lão Miêu và Đại Đầu quả thật đã động lòng, nếu không có Vân Thất đè ép bọn họ, phỏng chừng đã mở miệng hỏi chúng tôi Huyết Ngọc này là gì.

“Ông?”

Lão Yên khinh bỉ liếc nhìn Lưu Hàn Thu nói: “Lời nguyền này từ khi xuất hiện tới nay, người bị nguyền rủa chỉ có một kết cục, đó chính là chết! Chưa từng có ai có thể trừ bỏ, kể cả người thi chú cũng không được, ông dựa vào cái gì mà phá giải được. Muốn dùng chuyện này để lừa gạt tôi, đầu óc ông không phải mới bị lừa đá chứ?”

Lưu Hàn Thu ngược lại cũng không tức giận, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai lão Yên, để cho ông ấy suy nghĩ một chút. Chính ông ấy không sợ chết cũng không sao, còn có mấy người chúng tôi, chẳng lẽ muốn chết cùng ông ấy?

****

Sắc mặt lão Yên quả nhiên thay đổi, ngồi ở chỗ đó nửa ngày cũng không nói gì, qua một hồi lâu mới khàn giọng nói ông ấy không có cách nào tin tưởng Lưu Hàn Thu.

“Ông chỉ có thể tin tưởng tôi.” Lưu Hàn Thu cười đê tiện, lấy tay đặt trên mặt đất không biết vẽ cái gì, thái độ của lão Yên chợt thay đổi, nói chỉ cần ông có thể cứu người, không chỉ có thể cho ông Huyết Ngọc, công lao của chuyến đi Chiêu Lăng lần này cũng có thể cho ông.

Dù sao muốn vào 701 đều phải có đá kê chân, thứ mà Lưu Hàn Thu mơ ước chính là vị trí chủ nhiệm 701, như vậy đối với ông ta mà nói tất nhiên không thể thiếu đá kê chân.

Nhiệm vụ tới Chiêu Lăng lần này đã được nhân vật lớn coi trọng, nếu có thể hoàn thành tất nhiên sẽ lọt vào mắt xanh của nhân vật lớn, đến lúc đó lão Yên chết cùng chúng tôi... Lưu Hàn Thu chính là người thay thế tốt nhất.

Tôi nghi hoặc nhìn về phía lão Yên, tôi biết ông ấy cố ý chọc giận chúng tôi là có nguyên nhân, hơn nữa còn ám chỉ tôi trở về xem, nhưng hiện tại tôi xem ngược lại có chút xem không hiểu.

Lưu Hàn Thu rõ ràng động lòng, nhưng ông ta cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên hoài nghi lão Yên vì sao lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, lại chủ động tìm đá kê chân cho ông ta.

Lão Yên cười khổ giải thích, chỉ hi vọng sau khi ông ấy chết, Lưu Hàn Thu thật sự tiếp nhận vị trí chủ nhiệm 701 sẽ đối xử tử tế với những thuộc hạ cũ, chúng tôi muốn ở lại thì phải có sự coi trọng tương ứng, nếu chúng tôi muốn đi cũng không thể ngăn cản.

“Việc này dễ thôi, Lưu Hàn Thu tôi đây từ trước đến nay đều lấy nhân đức để cai quản đơn vị.” Lưu Hàn Thu nói đầy hào khí.

Lão Yên nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói ông ấy không mang theo Huyết Ngọc trên người, cho nên hiện tại không cho được, nhưng Chiêu Lăng này ông ấy ngược lại có thể mang theo 303 đi cùng.

Lưu Hàn Thu đoán chừng cũng biết lão Yên không có thói quen mang theo Huyết Ngọc bên người, bởi vậy cũng không làm khó ông ấy, ngược lại hỏi lão Yên mục đích chúng tôi tới Chiêu Lăng lần này là gì.

Quả nhiên, ông vẫn muốn tìm hiểu mục đích của chúng tôi!

Trong lòng tôi hiểu rõ, phía trước ông ta quanh đi quẩn lại nói nhiều như vậy, bất quá là vì để cho lão Yên cảm thấy mục đích ông ta tìm hiểu chúng tôi chỉ là nhân tiện, sẽ không có lòng phòng bị với ông ta mà thôi.