Chương 909 Lan Đình Tập Tự
****
Vẻ mặt tôi buông lỏng xuống, nói hiện tại trong thung lũng khẳng định có trò hay đang trình diễn, các người có muốn cùng tôi trở về xem sao?
“Đi, đương nhiên đi.” Đại Đầu đáp lại tích cực nhất, Vân Thất hỏi có ảnh hưởng gì đến chúng tôi không?
Tôi khoát tay nói sẽ không, chỉ là cần phải cẩn thận một chút, lát nữa còn có một số việc cần bọn họ làm.
Tốc độ của chúng tôi so với lúc đi đã nhanh hơn không ít, nhưng bước chân mỗi người đều rất nhẹ, đặc biệt là lão Miêu, anh ta giống như đi trên bông vải, một chút thanh âm cũng không phát ra, cả người thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng.
Thời gian trôi qua từng chút một, chúng tôi chậm rãi tiếp cận thung lũng, trái tim cũng càng ngày càng kích động.
Vừa rồi lúc lão Yên há miệng về phía tôi, không tiếng động nói ra mấy chữ: Đi trước, lại vòng trở về.
Mấy chữ này làm cho đầu óc tôi nháy mắt hiểu ra, ông ấy đúng là đang diễn trò, chỉ là ông ấy vì sao phải diễn trò, trong thung lũng rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì tôi vẫn còn chưa rõ, nhưng lão Yên nếu đã để cho chúng tôi đi, ông ấy tất nhiên đã nắm chắc.
“Lão Yên, ông giao đồ vật ra đây đi.”
Một giọng nói chói tai truyền đến, vẻ mặt tôi lạnh lẽo, Lưu Hàn Thu, ông ta vậy mà đã vòng ra phía sau?
Tôi nhìn về phía sau, nhanh chóng hiểu ý của lão Yên – e rằng Lưu Hàn Thu biết một con đường khác.
Bằng không, ông ta không thể không bị chúng tôi phát hiện, từ phía trước vòng đến phía sau chúng tôi, tốc độ dĩ nhiên còn không chậm.
Tôi nín thở ngưng thần ngồi xổm phía sau bụi cây, những người khác cũng đều tự ngồi xổm, mọi người đều là người đã được huấn luyện, bởi vậy không ai phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ có Côn Bố ra hiệu hai lần với tôi, bảo tôi không nên xúc động.
Tôi đáp lại anh ta hai chữ yên tâm, liền tiếp tục nhìn về phía lão Yên.
Chỉ thấy lão Yên không hề có hình tượng ngồi ở miệng hố, cứ như vậy ngẩng đầu nhìn Lưu Hàn Thu, cả người thoạt nhìn vô cùng chán chường.
"Ông muốn cái gì?” Ông ấy khàn giọng, giống như đã mất đi tất cả nhiệt tình.
Lưu Hàn Thu lạnh lùng nói: “Lão Yên, bộ dạng này của ông là giả bộ cho ai xem? Tôi muốn cái gì ông còn có thể không biết sao?”
Lão Yên cười ha hả hai tiếng, giọng nói như là lầu bầu từ trong cổ họng: "Tôi đương nhiên biết ông muốn gì, nhưng tôi sẽ không cho ông, trừ phi ông có thể làm chủ 701, vậy thì mật thất kia chính là của ông, ông muốn cái gì cũng có thể tự mình đi lấy.
“Lão Yên, tôi khuyên ông nên biết thức thời một chút, đám người Lưu Trường An đã vứt bỏ ông! Ông hiện tại chính là ba ba trong hũ, một khối Huyết Ngọc đổi một mạng, ông suy nghĩ cẩn thận một chút đi.” Lưu Hàn Thu uy hiếp nói.
Không ngờ lão Yên lại cười ha ha: “Ông nếu biết đám người Lưu Trường An đã từ bỏ tôi, chẳng lẽ ông còn không biết nguyên nhân sao?”
Vẻ mặt Lưu Hàn Thu có chút không đúng, nhưng cũng không nói gì, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm lão Yên, bảo lão Yên giao đồ ra.
“Tôi dù sao cũng là người sắp chết, đám người Lưu Trường An cũng sống không được lâu nữa, ông tự mình đi lấy đi.” Lão Yên tiếp tục cười: “Chỉ cần cấp trên chịu phê chuẩn cho ông làm chủ nhiệm 701.”
“Ông cho rằng tôi sẽ không được như ý?” Lưu Hàn Thu cười ha hả, nói ông ta đã sớm chuẩn bị xong, chỉ cần những kẻ chướng mắt như chúng tôi không còn nữa, chắc chắn 701 sẽ là của ông ta.
Tôi siết chặt nắm đấm, nếu không phải Côn Bố đã dặn dò tôi trước, tôi hiện tại liền muốn xông lên cho tên hói này một cái tát. Thật sự là vô liêm sỉ, mạng của anh em cùng chung bộ phận nói hại liền hại, chỉ là......
Chỉ là điều làm cho tôi bất an chính là ông ta vì sao lại chấp nhất với khối Huyết Ngọc kia như thế? Lúc trước lời cô Tứ nói với lão Yên tôi cũng không quên, khối Huyết Ngọc này rất quan trọng, nhưng quan trọng ở chỗ nào thì tôi lại không biết.
“Vọng tưởng!” Lão Yên nhẹ nhàng nói.
Lưu Hàn Thu xem ra muốn động thủ, lão Yên lại giơ tay lên nói nếu động thủ, ông ấy liền phá hủy Huyết Ngọc.
Không có Huyết Ngọc, cho dù cấp trên có thừa nhận ông ta, thành viên 701 cũng sẽ không thừa nhận ông ta, bao gồm cả cơ quan tình báo, đến lúc đó ông ta chỉ có thể nhận được một cái vỏ rỗng.
Tôi chợt hiểu ra, thì ra khối Huyết Ngọc này là tín vật của đội trưởng 701, nhưng tôi chưa từng thấy lão Yên đeo qua. Cũng đúng, tín vật dù sao cũng là tín vật, 701 nhận người là lão Yên, cũng không phải tín vật chó má gì.
Lưu Hàn Thu thẹn quá hóa giận, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể hung tợn nói lão Yên đã trúng phải lời nguyền, không còn sống được mấy ngày, đến lúc đó muốn lấy được Huyết Ngọc cũng là chuyện dễ dàng.
“Lưu đầu hói, ông rốt cuộc vì cái gì lại cố chấp như thế với vị trí chủ nhiệm 701? 303 còn không thỏa mãn được ông sao?”
Lúc ông ấy hỏi những lời này, sắc mặt của Lưu Hàn Thu đã tốt hơn không ít, tôi biết nguyên do, bởi vì đây rõ ràng là biểu hiện lão Yên đã không còn ý chí chiến đấu, thoạt nhìn giống như trước khi chết muốn biết lý do mà thôi.
Lưu Hàn Thu ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang tầm với lão Yên, tay khoác lên vai lão Yên gằn từng chữ: “Lão Yên, ông có biết tôi ghét nhất thứ gì ở 701 của ông không?”