Chương 912 Lan Đình Tập Tự
Cũng may, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, đây đã là kết quả tương đối tốt.
“Có chứng cứ không?”
Ngay tại thời điểm tôi nghĩ phải xử lý như thế nào, thanh âm nhàn nhạt của Côn Bố đột nhiên chui vào, trực tiếp đè nhiệt huyết đầy người của tôi xuống.
Toản Địa Thử trầm mặc, không nói gì, tôi vừa nhìn biểu tình của ông ấy liền biết chúng tôi không có chứng cứ.
Cũng đúng, nếu có chứng cứ làm sao còn tới phiên Lưu Hàn Thu kiêu ngạo, mâu thuẫn nội bộ ông ta còn có thể dựa vào xảo ngôn thiện biện chiếm được tín nhiệm của cấp trên, nhưng chứng cứ phạm tội phản quốc vừa lấy ra, cơ quan quốc gia sẽ không chút do dự diệt trừ ông ta.
Tôi thất vọng thở dài, lập tức hung tợn nói: “Chứng cứ này nhất định phải tìm ra.”
“Được rồi, sớm muộn gì cũng có ngày bắt được, bây giờ chúng ta có chuyện khác phải làm!”
Lúc này tôi mới đem lực chú ý chuyển dời đến chuyện ông ấy dẫn chúng tôi trở về, hỏi ông ấy có phải có tính toán gì hay không?
Ai biết ông ấy lại cười khoát tay nói: “Không phải tôi có tính toán gì, là thầy của cậu đã sớm có tính toán tốt, ông ấy vừa rồi cũng đã bảo chúng ta lui về, chỉ là lực chú ý của cậu không ở trên này nên đã xem nhẹ.”
Vừa nghĩ lại hình như đúng là như vậy, vừa rồi lão Yên dùng cành cây vẽ trên mặt đất trước đó đúng là làm dấu hiệu, chỉ bởi vì ông ấy làm vô cùng không dễ thấy nên tôi có chút không xác định được.
Cũng không thể trách ông ấy, Lưu Hàn Thu đối với ám hiệu của chúng tôi đều biết không sai lệch nhiều lắm, nếu như làm quá dễ thấy ngược lại sẽ làm cho ông ta phát hiện, đến lúc đó sẽ thất bại trong gang tấc.
“Có phải đã có đường đi rồi không?” Tôi nhìn nhìn núi rừng, nếu không đi dọc theo phía trên dây thép, chỉ có thể là từ nơi này xuyên qua.
Ai biết Toản Địa Thử lại lắc đầu, nói không có, hiện tại việc phải làm chỉ có chờ, chờ Lưu Hàn Thu mang theo lão Yên khởi hành, xem bọn họ chọn đường nào.
Giống như tôi nghĩ trước đó, có thể Lưu Hàn Thu biết đường tắt.
“Đám người các cậu làm việc sao lại lề mề như vậy.” Lão Miêu bất mãn nói.
Anh ta nóng nảy muốn trực tiếp đi lên đánh nhau cùng đám người Lưu Hàn Thu, bằng không thì mai phục cũng được, nói đối phương chỉ có vài người như vậy, vừa nhìn là biết bọn họ chỉ có chút công phu mèo ba chân, một mình anh ta là có thể giải quyết, thật không biết chúng tôi một người hai người ở chỗ này thương lượng tới thương lượng lui có ý nghĩa gì.
Vân Thất đè anh ta lại, để cho anh ta không được xúc động, Đại Đầu ở bên cạnh lại không hiểu nói: “A Thất, cậu luôn để cho chúng tôi không được xúc động, cậu ngược lại là nói cho chúng tôi biết, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, còn lời nguyền chúng ta rốt cuộc là trúng hay là không trúng?”
Rốt cuộc cũng có người hỏi tới điểm mấu chốt, tôi cười nói: “Không trúng.”
Toản Địa Thử cũng cười, tôi biết là tôi đoán đúng rồi, lão Yên đã biết Lưu Hàn Thu đi theo phía sau, cũng định ra kế sách, như vậy sẽ không lấy tính mạng của chúng tôi ra đùa giỡn.
Nếu không đến lúc đó cho dù có đối phó được Lưu Hàn Thu thì có ích lợi gì, mọi người đều chết sạch.
Nhưng mộ trong động kia cũng không tầm thường, rốt cuộc lão Yên dựa vào cái gì chắc chắn rằng chúng tôi đi xuống sẽ không có chuyện gì?
Tôi đột nhiên đem tầm mắt dừng lại trên người Toản Địa Thử, ông ấy bị tôi nhìn đến phát sợ, hỏi tôi nhìn cái gì.
“Tiền bối, ông đã sớm dò đường, đúng không?” Tôi buồn cười hỏi.
Nói phía dưới có mộ chính là ông ấy, đào động trộm cũng là ông ấy, nếu nói ông ấy không có làm ra chút thủ đoạn thì tôi sẽ không tin.
Lão Yên không phải người lỗ mãng, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao ông ấy lại biểu hiện ra sự kích động như vậy, bởi vì ông ấy đã biết trước sẽ không xảy ra chuyện.
Toản Địa Thử cười ha hả, cũng không lên tiếng, nhưng cũng coi như là cam chịu.
Tôi rốt cuộc cũng yên tâm, nếu không trúng lời nguyền, tính mạng của đám người chúng tôi liền không có uy hiếp, cứ như thế chờ là được.
“Nghỉ ngơi đi, với tính tình sợ chết của Lưu Hàn Thu, đêm hôm khuya khoắt chắc chắn sẽ không mạo hiểm lên đường.” Toản Địa Thử vẩy một ít bột phấn ở giữa mấy thân cây, sau đó trực tiếp ngồi ở trên cành cây nghỉ ngơi, cả người thoạt nhìn cười híp mắt, phảng phất như có chuyện tốt phát sinh.
Tôi buồn cười lắc đầu, trong lòng cũng có chút chua xót. Tôi tự nhận là mình vô cùng ăn ý với lão Yên, nhưng lần này lão Yên và Toản Địa Thử chỉ dùng mấy ký hiệu cùng với mấy ánh mắt là có thể định ra kế sách, tôi thì vẫn nghi thần nghi quỷ, thậm chí suýt chút nữa cùng lão Yên thật sự nổi lên xung đột.
Tôi tìm một vị trí ngồi xuống, lão Miêu đến bên cạnh tôi, thần thần bí bí nói: “Các người có phải...... Có phải là quan trộm không?”
Phụt......
Tôi suýt chút nữa bật cười, tôi nói sao nửa ngày nay sắc mặt anh ta vẫn biến ảo tới biến ảo lui giống như bình thuốc nhuộm, thì ra là trong lòng nghĩ cái này, cũng mệt anh ta nghĩ ra được, đây đã là niên đại gì rồi, vậy mà còn quan trộm?
“Cậu đừng cười, rốt cuộc có phải hay không, cậu cũng đừng hòng gạt tôi! Vừa rồi dáng vẻ các người xuống mộ cũng không giống chuyên gia khảo cổ, mấy năm nay chuyên gia khảo cổ mà tôi gặp được cũng không ít, nhưng không có ai giống các người.” Lão Miêu nóng nảy, dùng khuỷu tay đẩy tôi.